Ngày Ngày Nghĩ Cách Mê Hoặc Đại Lão Hắc Liên Hoa Cố Chấp

Chương 9: Anh đánh vào đầu em một cái nữa đi

Không chỉ căn phòng trông quen thuộc, mà ngay cả người trước mặt cũng vô cùng quen mắt.

“Anh Hai?” Dư Sanh sững sờ gọi, đầu óc mơ hồ.

Tại sao anh hai lại biến thành bộ dạng của một thiếu niên mười mấy tuổi?

“A...” Một cơn đau nhói lên đầu, Dư Sanh ôm trán, ngẩng đầu nhìn Dư Thiếu Khiên.

“Ngủ một giấc xong ngủ đến lú lẫn rồi à?” Dư Thiếu Khiên gõ nhẹ lên trán cô một cái, bật cười.

Dư Sanh quay đầu nhìn vào tấm gương trên bàn đối diện, thấy chính mình cũng nhỏ đi một vòng. Cô không thể tin nổi, liền véo mạnh một cái, đau đến mức phải hít một hơi lạnh.

Nhưng trong lòng lại vui sướиɠ khôn xiết.

Chẳng lẽ cô đã trọng sinh?

Đã quay về quá khứ?

Mọi thứ đều có thể làm lại sao?

Không thể nghĩ nhiều nữa, Dư Sanh kích động nhào vào người Dư Thiếu Khiên: “Anh hai, anh hai, anh hai! Thật sự là anh sao?”

Dư Thiếu Khiên không kịp phản ứng, bị cô đẩy ngã xuống giường: “Không là anh thì là ai?”

“Anh đánh vào đầu em một cái nữa đi.”

Dư Thiếu Khiên nhìn cô đầy kỳ quặc: “Làm gì vậy? Trước giờ em ghét nhất là anh gõ đầu em mà?”

“Anh hai, đánh thêm cái nữa đi, nhanh lên, nhanh lên!” Dư Sanh níu lấy áo Dư Thiếu Khiên lắc lắc, còn chủ động đưa đầu ra.

Dư Thiếu Khiên nhấc tay lên, làm bộ sẽ đánh rất mạnh. Dư Sanh hoảng sợ vội nhắm mắt lại, nhưng đợi một hồi vẫn không thấy ngón tay nào rơi xuống.

“Em bảo anh đánh là anh đánh sao? Như vậy thì còn gì là sĩ diện của anh nữa?” Dư Thiếu Khiên thu tay lại, nhẹ nhàng bật dậy khỏi giường, chậm rãi bước ra khỏi phòng.

“Xuống đi, đám nhóc con dưới nhà đang đợi em kìa.”

Dư Sanh nhanh chóng xuống giường, đứng trước gương nhéo má mình vài lần, vẫn không dám tin rằng mình đã thật sự trọng sinh.

“Ba mẹ, anh trai... lần này, con nhất định sẽ bảo vệ mọi người.” Cô thầm hứa với lòng.

“Dư Sanh! Dư Sanh!” Tiếng gọi từ dưới nhà vọng lên.

Dư Sanh kéo rèm ra, nhìn thấy bảy tám đứa trẻ đang đứng trên bãi cỏ, gọi tên cô.

Cô lướt qua từng gương mặt trong đám trẻ, nhưng không thấy bóng dáng của Phong Liệt đâu.

“Anh Phong đâu? Lẽ nào vẫn chưa đến nhà họ Dư?”

Dư Sanh nhanh chóng chạy xuống cầu thang, vừa hay nhìn thấy quản gia đi ngang qua đại sảnh, liền vội hỏi: “Chú Trương, sinh nhật mười tuổi của con qua chưa?”

Cô nhớ rất rõ, chính vào ngày sinh nhật mười tuổi, cô đã đưa Phong Liệt về nhà họ Dư.

“Cô chủ nôn nóng muốn đến sinh nhật vậy sao?” Quản gia Trương cười nói: “Còn hai ngày nữa.”