Huynh Trưởng Tại Thượng

Chương 14: Ngươi mà tính là thê tử?

Bên trong Thanh Phong Lâu.

“Tứ công tử, Thái sư đại nhân đang chờ người bên trong.”

Tùy tùng cung kính nói rồi đưa Bùi Huyền Tranh lên lầu hai.

“Làm phiền.” Giọng Bùi Huyền Tranh điềm đạm, đợi tùy tùng mở cửa phòng xong liền thẳng bước đi vào.

“Hạ quan bái kiến Thái sư đại nhân.”

Bên trong, một nam nhân trung niên đã ngồi sẵn trên ghế nhã tọa. Nhìn thấy Bùi Huyền Tranh bước vào, Giang Thủ Chi khẽ gật đầu, chỉ nói một chữ: “Ngồi.”

“Đa tạ.” Bùi Huyền Tranh đi đến đối diện ông rồi ngồi xuống.

“Ngươi sai người hẹn lão phu đến đây, nói là có chuyện muốn bẩm báo. Rốt cuộc là chuyện gì?” Giang Thủ Chi nâng chung trà lên chậm rãi hỏi.

“Có thể được Thái sư ưu ái, đó là phúc phận của Huyền Tranh. Nhưng có một chuyện, Huyền Tranh không dám giấu giếm Thái sư, càng không dám lừa gạt tiểu thư quý phủ.”

Giọng nói của Bùi Huyền Tranh trong trẻo, hắn nhìn thẳng vào mắt Giang Thủ Chi, ánh mắt bình thản mà kiên định.

“Ồ? Ngươi nói đi.” Giang Thủ Chi đặt chung trà xuống, chăm chú nhìn hắn.

“Mẫu thân của Huyền Tranh qua đời từ sớm, ta được vυ' nuôi chăm sóc, nuôi dưỡng trưởng thành. Năm đó vυ' nuôi bệnh nặng, trước khi lâm chung đã đem nữ nhi của bà ấy đính hôn cho ta.”

“Cho nên Huyền Tranh đã thành thân ở Tây Xuyên, thậm chí còn có một nhi tử.”

“Chỉ là chuyện này thôi sao?” Giang Thủ Chi bật cười. “Hôn nhân đại sự vốn theo lệnh phụ mẫu, nghe theo lời mai mối. Lão phu hỏi ngươi, hôn sự của ngươi và cô nương kia, có nhận được sự đồng ý từ phụ mẫu không?”

“Khi ta kết thân với Triệu thị, phụ vương hoàn toàn không hay biết, cũng không có sự chấp thuận của phụ mẫu.”

“Vậy có qua mai mối, cưới hỏi đàng hoàng không?”

“Cũng không.”

“Vậy thì nàng ta có thể xem là thê tử của ngươi sao?”

Giang Thủ Chi hừ lạnh, khẽ nhếch môi khinh thường. “Chẳng qua chỉ là một di nương, một thị thϊếp mà thôi. Trên ngọc điệp hoàng gia cũng không có tên mẫu tử bọn họ, gia phả cũng chẳng ghi chép lại. Huyền Tranh, chuyện nhỏ như vậy hà tất phải bận tâm?”

“Dù là như vậy nhưng vẫn mong Thái sư có thể nói rõ ràng với lệnh ái về chuyện này.”

Bùi Huyền Tranh trầm giọng nói. Trong đầu hắn vẫn còn nhớ khoảnh khắc thoáng nhìn thấy nàng ở Tây Nham tự, cô nương ấy thanh khiết như ánh trăng sáng.

Dù không hiểu vì sao nàng lại tỏ ra chán ghét hắn đến thế nhưng hắn vẫn không muốn lừa dối nàng.

Giang Thủ Chi phất tay áo, không mấy bận tâm: “Không cần phải nhắc đến. Vương tôn công tử, ai mà chẳng có vài di nương? Căn bản không đáng để để ý.”

“Vâng.” Bùi Huyền Tranh cụp mắt xuống, lặng lẽ rót trà cho Giang Thủ Chi.

Giang Thủ Chi nhìn nam nhân trẻ tuổi trước mặt, giọng nói trầm xuống: “Lão phu gần đây nhận được tin tức, Thánh Thượng… chỉ sợ không còn được bao lâu nữa, nhiều nhất cũng chỉ hai, ba tháng.”

“Việc ta giao cho ngươi, ngươi phải xử lý thật ổn thỏa.”

“Thái sư đại nhân cứ yên tâm.” Bùi Huyền Tranh trầm giọng đáp.

“Ừ.” Giang Thủ Chi gật đầu. Ông vốn rất yên tâm với năng lực của Bùi Huyền Tranh. Nếu không, làm sao dám đặt cược tất cả vào hắn? Làm sao lại chấp nhận gả thấp nữ nhi của mình cho hắn?

“Huyền Tranh, ta nay đã gần tuổi hoa giáp, ngoài Vân Trì ra, ta chỉ có duy nhất một nữ nhi là Ninh Nhi.”

“Đứa nhỏ này từ nhỏ đã được ta nâng niu trong lòng bàn tay mà nuôi lớn. Sau này… ngươi nhất định phải đối xử tốt với nàng.”

“Thái sư đại nhân cứ yên tâm.” Giọng nói của Bùi Huyền Tranh vô cùng nghiêm túc. “Nếu sau này Huyền Tranh thực sự có phúc phận đó, chắc chắn sẽ đối đãi với Giang tiểu thư bằng cả tấm chân tình.”

“Tốt.” Giang Thủ Chi khẽ mỉm cười, nâng chén trà trong tay lên.

Bùi Huyền Tranh hiểu ý, cũng nâng chén trà của mình, cả hai cùng một hơi uống cạn.

*

Sau khi rời khỏi Thanh Phong Lâu, đám thuộc hạ của Bùi Huyền Tranh lập tức tiến đến, đưa áo choàng cho hắn.

“Công tử, lão thất phu kia đã nói gì với người?”

Bùi Huyền Tranh khoác áo choàng lên người, vừa cài lại vừa hờ hững nói:

“Ta nói cho ông ta biết chuyện thành thân với Triệu thị nhưng ông ta chẳng hề bận tâm.”

Năm đó, để thỏa mãn tâm nguyện cuối cùng của vυ' nuôi trước lúc lâm chung, hắn đã hứa hẹn cưới Triệu Như Như làm vợ. Nhưng lời hứa ấy vốn mơ hồ, xa vời, nhiều hơn cả là để an ủi vυ' nuôi mà thôi.

Dù không được phụ vương coi trọng nhưng hắn vẫn là một công tử của Vương phủ. Tây Xuyên Vương sao có thể chấp nhận để hắn cưới nữ nhi của một hạ nhân làm chính thê?

Vậy nên, hắn buộc phải phụ lòng lời hứa năm xưa, chỉ có thể sắp xếp cho Triệu Như Như sống bên ngoài, làm ngoại thất của mình. Nàng vì hắn mà sinh hạ một đứa con.

Về sau, bất luận hắn cưới tiểu thư nhà nào, cũng nhất định phải chăm lo cho mẹ con họ cả đời.

Tây Xuyên cách kinh thành xa xôi nhưng trước khi thành thân, hắn vẫn muốn nói rõ ràng chuyện này. Tuyệt đối không thể vì cưới một tiểu thư cao môn danh giá mà vứt bỏ mẹ con Triệu Như Như, để bọn họ sống cảnh bơ vơ không ai đoái hoài.

“Công tử nay đã hai mươi tư tuổi, có một vị di nương cùng một đứa con cũng là chuyện bình thường. Hơn nữa, người như Giang Thái sư chắc chắn sẽ chẳng bận tâm đến điều này.”

Từ xưa đến nay, vì cơ nghiệp giang sơn mà giáng thê xuống làm thϊếp đã không đếm xuể. Huống hồ, đối với công tử, Triệu Như Như thực chất cũng chưa từng là chính thê.

“Ngươi lập tức gửi thư về, sắp xếp cho mẹ con bọn họ ổn thỏa. Nhớ kỹ, phải tăng thêm người bảo vệ.” Bùi Huyền Tranh căn dặn.

“Chẳng lẽ công tử lo lắng Thái sư đại nhân sẽ…” Người tùy tùng chợt rùng mình.

Bùi Huyền Tranh khẽ gật đầu, ánh mắt trầm xuống. “Trong mắt Giang Thủ Chi, mẹ con bọn họ chẳng khác gì cỏ rác. Khó mà đảm bảo ông ta sẽ không vì muốn nữ nhi an tâm mà ra tay với bọn họ.”

“Vâng, công tử.” Tùy tùng lập tức cung kính đáp lời.

“Đi thôi.”

Bùi Huyền Tranh ngước nhìn sắc trời, rồi cùng tùy tùng lên ngựa, phóng thẳng về phía ngoài thành.