Kiếp trước, nàng hiểu rất rõ nhan sắc của mình có bao nhiêu phần xuất sắc, nhưng vì từ nhỏ đã bị ràng buộc chặt chẽ bởi lễ giáo, lòng nàng luôn có một cảm giác tự ti vô hình, không dám tin rằng mình xứng đáng với bất kỳ điều gì tốt đẹp.
Chính vì vậy, khi Khúc Lập Phong tỏ ra si mê nàng, nàng đã vội vàng đặt bản thân vào vị trí thấp hơn, dốc hết lòng hết dạ để yêu hắn, mà không hề nhận ra giá trị vốn có của chính mình.
Nhưng sau khi đã trải qua bao cay đắng ở kiếp trước, những mơ tưởng viển vông cũng bị mài mòn theo năm tháng.
Bây giờ, nàng đã khác.
Nàng biết cách dùng chính ưu thế của bản thân để đạt được thứ mình muốn.
Nàng vừa thổn thức vừa nói chuyện với Khúc Lập Phong, dung nhan tựa trăng rằm như nhuốm một tầng sương mỏng, mỗi một ánh mắt, mỗi một cử chỉ đều mang theo nét dịu dàng mê hoặc lòng người.
Mà lúc này, Khúc Lập Phong đang ở thời điểm si mê nàng nhất.
Dù tình cảm của hắn chưa từng chân thành, trong đó còn xen lẫn vô số toan tính, nhưng bởi vì nàng trước đây luôn mang dáng vẻ đơn thuần yếu đuối, nên lúc này, từng giọt nước mắt của nàng lại càng khiến hắn có cảm giác chân thực, càng làm nổi bật sự mong manh đáng yêu của nàng, đánh thức bản năng muốn bảo vệ của một nam nhân.
Trong thoáng chốc, Khúc Lập Phong quên mất mục đích ban đầu của mình.
Nhìn nàng rơi lệ, tim hắn cũng quặn thắt, chỉ muốn nhanh chóng dỗ dành, xoa dịu nàng.
“Chỉ là một giấc mơ thôi! Nàng nghĩ linh tinh gì vậy? Tín vật nàng trao, ta vẫn luôn giữ bên người, làm sao có chuyện làm mất được chứ!”
Để chứng minh cho lời nói của mình, Khúc Lập Phong lập tức đưa tay vào trong áo, lấy ra hai món đồ.
Đó chính là chiếc khăn tay và túi gấm mà nàng đã tự tay thêu tặng hắn vào dịp sinh thần năm ngoái.
Cũng chính là những thứ mà nàng cần phải lấy lại trong đêm nay.
Bởi vì nếu để những vật này rơi vào tay kẻ tiểu nhân như Khúc Lập Phong, sớm muộn gì cũng sẽ trở thành thứ hắn dùng để uy hϊếp nàng.
“Thật sự… chỉ là một giấc mơ thôi sao…”
Mật Châu nức nở, đưa tay nhẹ nhàng nhận lấy hai món đồ, chăm chú nhìn hồi lâu.
“Khăn và túi gấm này, thêu không đẹp lắm… Sau này, đợi khi tay nghề ta khá hơn, ta sẽ thêu cho chàng cái khác đẹp hơn.”
Mật Châu tự nhiên nhét chiếc khăn tay cùng túi thơm vào trong ngực, đôi mắt long lanh ánh nước khẽ chớp chớp, ngước nhìn Khúc Lập Phong.