Hơn nữa, chậu lan hồ điệp này cũng là cây xanh duy nhất được bán trong buổi đấu giá tối qua. Các món đấu giá khác mà cô muốn xem nhưng chưa kịp đều là sản phẩm chế tác từ khoáng vật và đá quý của thế giới này, chủ yếu là các món trang sức tinh xảo. Trong số đó, món có giá cao nhất là một sợi dây chuyền đá Lục Minh, nhưng giá chốt cũng chỉ ở mức 2,18 triệu tinh nguyên, hoàn toàn không thể sánh với chậu lan hồ điệp kia.
Lướt xem trang Phi Lãm một lúc, Lâm Uy không thể phủ nhận rằng bản thân đã bị choáng ngợp trước những con số hàng triệu này.
Bác sĩ điều trị chính chú ý đến gương mặt biến đổi liên tục của cô khi nhìn vào máy truyền tin, bèn hỏi: "Sao vậy?"
Lâm Uy ngẩng cao cằm, đôi mắt trong veo nhìn bác sĩ chăm chú, giọng nói trong trẻo vang lên: "Bác sĩ, tôi có thể xuất viện chưa?"
Bác sĩ nhìn cô, thoáng sửng sốt: "Sao đột nhiên lại muốn xuất viện gấp thế?"
[Tất nhiên là vì muốn mau chóng ra ngoài thử xem siêu năng lực của tôi còn dùng được không.] - Lâm Uy nghĩ thầm.
Nhưng dĩ nhiên cô không thể nói vậy.
Cô bĩu môi, ra hiệu cho bác sĩ nhìn về phía sau.
Bác sĩ quay lại, thấy một chiếc xe lăn màu bạc mới tinh.
Tình trạng gia đình của Lâm Uy, sau vụ náo loạn hôm đó, bác sĩ đã hiểu rõ phần nào. Anh ta không cho rằng chiếc xe lăn này là do người nhà cô mua.
"Ở đâu ra thế?"
Hôm qua, khi Triệu Thiên Minh đến thăm, bác sĩ vừa hay có việc ra ngoài nên không biết chuyện.
Lâm Uy cười tít mắt, đáp: "Bộ trưởng Triệu mang đến, nói là các quản lý ở bộ thực tập sinh đã góp tiền mua tặng tôi."
Nghe vậy, bác sĩ gật nhẹ đầu, trầm giọng nói: "Vậy cũng tốt."
Loại xe lăn thường này không đắt, cũng không tiện lợi bằng xe lăn thông minh. Nhưng có nó, ít nhất khi chỉ có một mình thì Lâm Uy không cần phải nằm mãi trên giường mà có thể tự "đi lại" rồi.
Là một bác sĩ chuyên nghiệp, bác sĩ điều trị chính hiểu rõ rằng mình không nên quá đồng cảm với bệnh nhân.
Nhưng có lẽ vì vừa rời khỏi trường học đã đến làm việc tại trạm y tế này, kinh nghiệm vẫn còn hạn chế, những cảnh đời ấm lạnh mà anh ta chứng kiến chưa đủ nhiều nên khi đối mặt với Lâm Uy, anh ta luôn không kìm được mà cảm thấy tiếc nuối cho cô gái này.
[Tuổi còn trẻ, nửa người đã bị liệt, gia đình lại như thế...]
Hôm qua, bác sĩ ra ngoài, một phần là để gặp lại người bạn lâu năm, phần khác chính là vì chuyện của Lâm Uy.
Người bạn này làm nghiên cứu dược phẩm, nên bác sĩ muốn hỏi xem có loại thuốc nào có thể thay thế dung dịch chữa trị ion âm hay không.
Câu trả lời dĩ nhiên là không, nhưng người bạn đó có vài mối quan hệ, có thể giúp mua dung dịch chữa trị ion âm với giá thấp hơn.
Bác sĩ thuật lại chuyện này cho Lâm Uy.
“... Nhưng cũng không rẻ hơn bao nhiêu, giá vào khoảng bốn trăm tám mươi nghìn.”
Từ mức giá chính thức năm trăm năm mươi giảm xuống còn bốn trăm tám đã là một khoản chiết khấu không nhỏ rồi, dù sao đây cũng là dược phẩm.
Lâm Uy nhận ân tình của bác sĩ, nghiêm túc nói: “Cảm ơn bác sĩ.”
Sau đó lại hóm hỉnh nói thêm: “Nhưng bây giờ tôi chưa có đủ tiền, bác sĩ nhất định phải nhớ đến tôi, đừng để cơ hội tốt này rơi vào tay người khác. Đợi tôi tích đủ tiền, chắc chắn tôi sẽ quay lại tìm bác sĩ.”
Vị bác sĩ nghiêm túc hiếm khi nở nụ cười, khẽ gật đầu đáp: “Biết rồi, tôi sẽ giữ lại cho cô.”
Lâm Uy chớp mắt, lại hỏi: “Vậy tôi có thể xuất viện chưa?”
Thấy dáng vẻ sốt ruột của cô, bác sĩ có chút bất đắc dĩ nhưng cũng chiều theo: “Được, làm thủ tục xuất viện đơn giản xong là cô có thể đi.”