Bị Lục Tổng Văn Nhã Bại Hoại Cưỡng Chế Ái

Chương 12: Kiên nhẫn

Lúc này Lục Ngự Thần quay trở lại phòng ngủ, anh cầm bát thuốc an thai bước tới bên giường, phớt lờ mớ hỗn độn dưới sàn.

"Sao em lại không chịu nghe lời như vậy." Anh nén giận nói.

Thấy anh đến gần, Giản An An lập tức dịch người ra phía bên kia giường.

"An An, không được khóc nữa, ngoan nào, qua đây uống thuốc đi." Lục Ngự Thần vẫn giữ vẻ dịu dàng để dỗ dành.

Giản An An tháo chiếc kẹp tóc trên đầu, ném về phía Lục Ngự Thần, trúng ngay mặt anh, miệng lẩm bẩm: "Không, không uống."

Thấy cô như vậy, Lục Ngự Thần cũng không tức giận.

Anh nhặt kẹp tóc lên, vừa nghịch vừa hỏi: "An An, có muốn gặp ba mẹ không?"

Lời này vừa dứt, Giản An An lập tức ngẩng đầu, ngạc nhiên gật mạnh: "Muốn! An An muốn!"

"Qua đây uống thuốc đi, anh sẽ đưa em đi gặp họ, được không?" Lục Ngự Thần lại dùng chiêu quen thuộc để dụ dỗ.

Giản An An dịch người tới gần, nhận lấy bát thuốc trong tay Lục Ngự Thần, ngoan ngoãn uống hết: "Đắng quá..."

Nghe vậy, Lục Ngự Thần lấy ra một viên kẹo: "Uống xong thì ăn một viên kẹo là hết đắng ngay." Vừa nói vừa bóc vỏ kẹo.

Giản An An uống xong thuốc, ăn viên kẹo trái cây.

Vị ngọt lan tỏa trong miệng, đồng thời cô cũng cảm thấy đầu óc càng lúc càng choáng váng, dần dần nhắm mắt lại, ngã xuống giường.

Lục Ngự Thần đứng dậy đắp chăn cho cô, chỉnh lại tư thế nằm cho cô.

Thì ra viên kẹo đó có thành phần an thần.

Anh nhìn cô gái đang ngủ say, nhíu mày.

Giản An An tuy ngây thơ, nhưng dù sao cũng bị lừa một lần, sau này chắc chắn sẽ cảnh giác hơn. Lâu dài như vậy, cũng không phải là cách.

Sự kiên nhẫn của Lục Ngự Thần cũng có giới hạn, anh cũng sợ bản thân sẽ làm ra chuyện gì vượt quá giới hạn vì quá tức giận.

Anh thở dài, cúi xuống hôn nhẹ lên trán Giản An An.

"Hu hu hu hu... đồ chồng xấu xa chỉ biết lừa người ta!" Giản An An cầm gối ném vào mặt Lục Ngự Thần. Lục Ngự Thần vẫn kiên nhẫn, tiến đến dỗ dành: "Ngoan nào, lát nữa chồng mua cho em búp bê mới, được không?"

Giản An An vừa tỉnh dậy liền nổi cáu, lại còn khóc.

Tính khí của Lục Ngự Thần nổi tiếng là tệ, nhưng gặp cô nhóc ngốc nghếch này lại chỉ đành nhẫn nhịn, dỗ dành cô.

"Em không cần! Em muốn về nhà! Em muốn tìm ba mẹ em!" Giản An An lớn tiếng khóc la.

Lục Ngự Thần ôm trán thở dài, lấy áo khoác mặc vào cho cô, nói: "Lát nữa đến nơi rồi thì không được khóc không được làm loạn, xem xong là phải về, về rồi cũng không được khóc nháo nữa, biết chưa?"

Anh rốt cuộc vẫn bị ép buộc mà đồng ý.