Chim Hoàng Yến Là Đại Lão Xuyên Nhanh Trọng Sinh

Chương 5: Nguyễn Thanh Nhan… đã trở lại!

Đôi mắt Nguyễn Thanh Nhan hơi nheo lại, cô đột ngột mở cửa.

Đám người giúp việc đang bàn tán giật nảy mình, nhưng còn chưa kịp chạy đã cảm thấy môi mình lạnh toát…

Nguyễn Thanh Nhan đặt con dao găm lên môi một người!

Trong tay cô là một con dao găm màu bạc, đầu ngón tay cô chỉ hơi dùng lực, lưỡi dao sắc bén liền cắt rách môi đối phương, máu đỏ tươi tí tách rơi xuống đất…

Cô gái khẽ cong môi cười yêu kiều, đôi mắt ngây thơ chớp nhẹ: "Vừa rồi… là đang nói về tôi sao?"

"Mợ… mợ chủ!"

Những người giúp việc còn lại sợ đến mức run lẩy bẩy, đồng loạt quỳ rạp xuống đất!

Nguyễn Thanh Nhan thong thả xoay xoay con dao bạc trong tay, mũi dao dọc theo khóe môi của người giúp việc kia trượt xuống, đặt dưới cằm nâng mặt cô ta lên: "Tôi xấu, hửm?"

Người giúp việc run rẩy ngẩng đầu nhìn cô.

Nhưng ngay giây phút vừa ngước mắt lên, cả người cô ta liền sững sờ… Không… không thể nào!

Rõ ràng tối qua mặt cô gái này đầy mụn cơ mà!

Nhưng Nguyễn Thanh Nhan trước mặt, đôi mắt sáng rực, đôi môi đỏ mọng, dung nhan diễm lệ như hoa, đẹp đến mức cô ta chưa từng thấy bao giờ!

"Nhìn thẳng vào mắt tôi… nói xem, tôi có đẹp không?"

Nguyễn Thanh Nhan khẽ cong đôi môi đỏ mọng, nụ cười rạng rỡ mê hoặc, nhưng sâu trong mắt lại lóe lên tia nguy hiểm.

Giọng nói run rẩy của người giúp việc vang lên: "Đẹp… á!"

Thế nhưng ngay khi vừa dứt lời, Nguyễn Thanh Nhan đột ngột siết chặt cằm cô ta, lưỡi dao vung lên!

Máu bắn tung tóe lên tường.

"A!" Tiếng thét kinh hãi vang lên chói tai.

Nguyễn Thanh Nhan thu lại ánh mắt sắc lạnh, rút khăn tay ra, chậm rãi lau vết máu đỏ sẫm trên lưỡi dao bạc.

Giọng cô lạnh lẽo như băng: "Nếu còn nghe thấy ai lắm mồm… đây sẽ là kết cục."

Những người giúp việc quỳ dưới đất run rẩy dữ dội.

Họ nhắm nghiền mắt, không dám nhìn cảnh tượng trước mặt. Mà người vừa bị trừng phạt lúc này đã bất tỉnh vì mất máu quá nhiều!

Ngay lúc đó, dưới lầu truyền đến một giọng nói dịu dàng.

"Nhan Nhan, mình mang thảo dược đến cho cậu đây!"

Lâm Tuyết Vi mang theo cỏ Phệ Hồn đã sắc sẵn bước vào biệt thự Cảnh Nhan.

Nguyễn Thanh Nhan khẽ nhếch đuôi mắt.

Cô liếc nhìn đống hỗn loạn bên cạnh, giọng nói bình thản không chút cảm xúc: "Dọn dẹp sạch sẽ."

"Vâng!" Đám người giúp việc hoảng sợ đồng thanh đáp.

Cô gái thu dao găm lại, xoay người bước xuống lầu.

Lâm Tuyết Vi đến thật đúng lúc, nhưng có lẽ cô ta không ngờ được…

Nguyễn Thanh Nhan… đã trở lại!