“Em cũng biết là không nên vứt à! Bảo bối, em ghét chiếc nhẫn cưới tôi tặng đến thế sao? Vậy em thích ai? Tên họ Tống đó phải không!”
Dạ Hàn Trầm nghiến răng, lại nhớ đến chuyện hai người từng là thanh mai trúc mã, tức đến mức hai bên thái dương giật liên hồi.
“Nếu là anh ta tặng nhẫn cưới thì em sẽ không vứt chứ gì? Hả? Tôi hỏi em có phải vậy không!”
Lúc này, Dạ Hàn Trầm như một Diêm La vừa chui từ địa ngục lên, khiến Ninh Tang Tang kinh hoảng đến độ không dám nói một lời, thậm chí không dám khóc!
“Sao không phản bác gì nữa? Là vì anh nói đúng, đúng không!”
Dạ Hàn Trầm càng nói càng tức giận, giọng nói đầy căm phẫn: “Bây giờ tôi sẽ cho người lôi tên gã đàn ông hoang đó ra đây, để hai người được đoàn tụ!”
Trời mưa lớn thế này mà dội vào người Tống Diễn Châu, với cơ thể suy yếu và bị thương như vậy, chắc chắn anh ta sẽ mất nửa cái mạng.
“Không!” Ninh Tang Tang sợ đến mức gần như ngất xỉu: “A Trầm, không liên quan gì đến anh Diễn Châu cả! Tất cả là lỗi của em! Em sẽ đi tìm nhẫn! Em đi ngay bây giờ!”
Ninh Tang Tang đi chân trần chạy vội ra khu vườn sau cửa sổ, nơi đầy hoa cỏ và thực vật.
Nhưng trong cơn thịnh nộ, Dạ Hàn Trầm sao có thể dễ dàng tha cho Tống Diễn Châu?
Cuối cùng Tống Diễn Châu vẫn bị lôi ra ngoài, bị vệ sĩ ép quỳ giữa sân. Anh ta vốn đã bị sốt do vết thương nhiễm trùng, lại chưa ăn uống gì, sớm đã hôn mê.
Giờ đây lại bị cơn mưa lớn dội tỉnh liên tục, anh ta không biết chuyện gì đang xảy ra, chỉ nhìn thấy trong cơn mưa mịt mù không xa là bóng dáng nhỏ bé, gầy yếu của Ninh Tang Tang.
Khóe môi khô nứt của anh ta run rẩy, đưa tay ra: “Ninh Ninh… Ninh Ninh…”
Ninh Tang Tang nước mắt đầm đìa, điên cuồng tìm chiếc nhẫn, cô gần như phát điên.
Dạ Hàn Trầm chỉ đứng từ xa nhìn cô, nhìn đôi chân nhỏ bé của cô bị đá sỏi trên nền đất rạch rách, nhìn thân thể gầy yếu vừa mới hồi phục một chút của cô bị cơn mưa như trút nước dội ướt sũng!
Anh rất đau lòng, nhưng cơn giận lại bốc lên dữ dội hơn!
"Bốp!"
Anh trút giận bằng một cú đá mạnh vào người Tống Diễn Châu, dùng giày da giẫm mạnh lên lưng người đàn ông!
Mưa ngày càng nặng hạt!
"Khụ khụ khụ!"
Khuôn mặt Dạ Hàn Trầm càng lúc càng tái nhợt, vết thương của anh vì tức giận mà lại rách ra, khiến anh gần như không đứng vững.
Thư ký Vương đang che ô cho anh lo lắng lên tiếng:
“Tổng Giám đốc Dạ, bác sĩ dặn không được ra ngoài quá lâu, hơn nữa anh lại đang bị dính mưa...”