Tại sao chứ? Cô tuyệt đối không muốn kết hôn với con quỷ ác ma này! Nhốt cô một năm còn chưa đủ, giờ lại muốn giam cầm cả đời!
Hơn nữa, anh còn đối xử với anh Diễn Châu như vậy…
Ninh Tang Tang nghĩ đến việc Tống Diễn Châu vì cứu cô mà giờ bị nhốt trong phòng chứa đồ, trọng thương chảy máu, đói khát không được chăm sóc, lòng cô lại càng căm hận Dạ Hàn Trầm!
“Còn muốn làm nhục anh Diễn Châu! Đồ khốn! Đồ khốn!”
Ninh Tang Tang nhớ lại việc Dạ Hàn Trầm đã nói những lời bắt Tống Diễn Châu quỳ trong phòng chứa đồ, càng nghĩ càng tức, lại một lần nữa trút giận bằng cách ném mạnh nhẫn cưới xuống đất!
Ném vào tường vẫn chưa hả giận, cứ như muốn thay Tống Diễn Châu xả giận, lại như cố gắng thoát khỏi cuộc hôn nhân bị ép buộc này!
Tang Tang nhặt nhẫn lên, mất kiểm soát, ném thẳng ra ngoài cửa sổ.
Cửa sổ được cố định bằng các tấm gỗ chéo kín, khe hở tuy nhỏ không đủ để cô nhảy trốn, nhưng một chiếc nhẫn thì vẫn có thể lọt qua.
Ném xong, Tang Tang cảm thấy như vừa trả được mối thù, tâm trạng thoải mái hơn hẳn.
Nhưng việc xả giận chỉ giúp cô dễ chịu trong chốc lát. Thời gian trôi qua, thêm một ngày nữa, cô bắt đầu thấy sợ hãi.
Bởi người đàn ông đó vừa mới đe dọa cô không được tháo nhẫn, vậy mà giờ cô không chỉ tháo ra, còn ném mất rồi…
Tang Tang không dám tưởng tượng hậu quả, sợ hãi đến mức rúc đầu vào trong chăn.
Tối hôm sau, đã rất muộn, Tang Tang nghĩ rằng người đàn ông đó còn ở bệnh viện, sẽ không quay lại. Nhưng bên ngoài trời tối đen, mây giăng dày đặc, trông rất đáng sợ…
“Tổng Giám đốc Dạ!”
Bên ngoài, một tiếng gọi cung kính của người hầu khiến trái tim Ninh Tang Tang lập tức bị nỗi sợ siết chặt.
“Hôm nay cô ấy ăn gì?”
Ngoài cửa, Dạ Hàn Trầm lạnh giọng hỏi người hầu đã chăm sóc Ninh Tang Tang ngày hôm nay.
Người đàn ông này có ham muốn kiểm soát đến mức ngay cả chuyện ăn uống của cô cũng không tha.
Ninh Tang Tang nghe không rõ người hầu đã kính cẩn đáp lại anh thế nào, cô chỉ cảm thấy chưa đến vài phút sau thì anh đã bước vào. Vết thương trên người dường như đã khá hơn, anh không còn ngồi xe lăn nữa.
“Tang Tang.”
Vừa vào cửa, Dạ Hàn Trầm không ngờ Ninh Tang Tang lại ngủ sớm như vậy. Anh vuốt nhẹ mái đầu nhỏ của cô: “Bảo bối, đêm nay sẽ có sấm sét, anh đến để ở bên em.”
Ninh Tang Tang rất sợ sấm sét. Từ nhỏ đã bị bỏ rơi, từng lang thang khắp nơi, cô vô cùng sợ những kiểu thời tiết cực đoan như thế này.