Sau Khi Xuyên Thư, Tôi Dựa Vào Nấu Cơm Để Cứu Vớt Nam Chủ BE

Chương 17

Không xa phía trước, một cô gái mặc đồng phục y tá liên tục vẫy tay bên lề đường. Rất nhiều xe ô tô đi tới đi lui, nhưng không có ai dừng lại bên cạnh cô. Ánh nắng giữa trưa hơi gay gắt. Cô liên tục vẫy tay gọi taxi, vừa dùng tay áo lau mồ hôi trên trán.

Kỷ Du ngồi trong xe taxi nhìn ra ngoài, vừa vặn nhìn thấy cảnh này, vì không vội về nên đã bảo tài xế dừng xe bên cạnh cô gái kia.

Kỷ Du hạ cửa kính xuống, nói với cô: “Giờ này khó bắt xe lắm, lên xe đi.”

Cô gái thấy đúng là xe taxi từ thành phố A. Cô không chút do dự bước lên xe, vừa ngồi xuống đã cảm ơn Kỷ Du rối rít.

“Không có gì đâu, cô có vẻ vội nhỉ, cô đi đâu vậy? Để bác tài đưa cô tới nơi trước cũng được.”

Cô gái vừa cảm kích lại áy náy đáp: “Tôi đi tới tiểu khu Bích Cung, đúng là đang gấp thật, xin lỗi vì làm phiền anh nhé.”

Kỷ Du mỉm cười: “Không sao đâu, dù sao tôi cũng không vội, cũng không có chuyện gì cần gấp, hơn nữa chỗ cô sắp tới cũng tiện đường tôi.”

Tiểu khu Bích Cung rất gần với khu cậu thuê nhà. Nếu đã đi theo hướng đó thì tiện về chỗ cũ dạo một vòng rồi sau đó quay lại Nam trạch cũng được.

“Dù sao thì cũng cám ơn anh nhiều lắm, anh đúng là người siêu tốt!”

Đôi mắt tròn xoe của cô gái tràn ngập cảm kích, nụ cười trên môi tươi tắn dễ chịu như làn gió xuân.

Tới tiểu khu Bích Cung, tài xế dừng xe lại, Kỷ Du thấy cô gái sờ sờ khắp người rồi đỏ mặt.

Kỷ Du quan tâm hỏi: “Sao thế?”

Cô gái bối rồi nhỏ giọng giải thích: “Tôi vội vã rời khỏi bệnh viện, quên mang theo điện thoại di động và ví. Tôi không trả tiền xe được…”

Kỷ Du xua tay cười xòa: “Thôi, có gì đâu, cô mau vào đi.”

“Như vậy sao được, anh đưa điện thoại cho tôi đi, tôi lưu số tôi vào rồi trả tiền nhé.”

Thấy cô rõ ràng là đang vội nhưng vẫn khăng khăng đưa thông tin liên lạc cho mình, Kỷ Du đành bất đắc dĩ móc điện thoại ra.

Cô gái nhanh chóng nhập thông tin, trả điện thoại cho Kỷ Du rồi xuống xe: “Được rồi, số điện thoại và tên đều lưu trong điện thoại của anh rồi, buổi tối nhớ gọi cho tôi.”

Kỷ Du nhìn bóng dáng cô gái đang vội vã rời đi, bật cười nói không cần.

Nhưng mà vừa cúi đầu nhìn điện thoại, cậu liền cười không nổi nữa, tên cô ấy là Cố Phỉ Phỉ?!

Nụ cười đông cứng trên mặt.

Cố Phỉ Phỉ, nữ chính, y tá tại bệnh viện Tĩnh Hà, được miêu tả là một cô gái dịu dàng xinh đẹp, luôn kiên nhẫn săn sóc bệnh nhân, nụ cười của cô có thể cho người khác cảm giác như được tắm mình trong gió xuân.



Thảo nào cô ấy lại mặc đồ y tá, còn cười rạng rỡ như ánh mặt trời thế kia, đáng lý cậu nên nhận ra sớm mới đúng!

Cậu đã tình cờ gặp gỡ với nữ chính…

Còn suýt chút nữa lỡ không lấy phương thức liên lạc của cô ấy…

Nếu biết trước đó là cô ấy thì cậu đã sớm khen Nam Đình Lệ nhiều một chút, trước tiên giúp hắn tạo dựng ấn tượng tốt đã!

Mọi chuyện xảy ra đột ngột quá mà…