Món canh gà hầm gồm nhân sâm, hoàng kỳ, liên tử có tác dụng bổ khí và bồi dưỡng dạ dày, nếu nấu cùng nước suối linh trong không gian thì hiệu quả sẽ tăng gấp bội lần.
Đợi canh gần chín, Kỷ Du lấy điện thoại ra gửi tin nhắn cho Nam Đình Lệ.
“Ông chủ, bữa tối nay anh muốn ăn gì ạ?”
Một lúc sau, Kỷ Du nhìn thấy Nam Đình Lệ trả lời một chữ: “Tùy.”
Ách… Kỷ Du cạn lời.
Mọi người đều biết chữ “tùy” chính là chữ không thể tùy tiện nhất, Kỷ Du quyết định xin ý kiến của chú Lưu.
“Nam tổng thích ăn gì ấy hả?” Chú Lưu ngẫm nghĩ: “Cái này thì tôi cũng không rõ lắm, nhưng tôi biết Nam tổng không thích ăn cay nồng, cũng không thích dầu mỡ, cũng không thích món gì quá nặng mùi, và cũng chưa bao giờ ăn rau thơm.”
Nhìn thấy dáng vẻ lúng túng của Kỷ Du, chú Lưu an ủi cậu: “Tuy rằng Nam tổng kén ăn chứ cũng không kén chọn lắm đâu, cậu cứ mạnh dạn phát huy sở trường là được!”
“… Vâng ạ.”
Thật ra cậu cũng không phải là đầu bếp chuyên nghiệp, chỉ vì ba mẹ mất sớm nên phải tự nuôi sống bản thân, dần dần rèn luyện được kĩ năng nấu nướng không tồi. Nhưng dẫu sao cậu cũng chỉ biết làm các món cơm nhà, món canh hầm hồi nãy là cậu mới học làm theo công thức.
Kỷ Du tìm hiểu xem người có bệnh về dạ dày nên ăn gì và không nên ăn gì, sau đó đã có ý tưởng lên món cho bữa tối hôm nay.
7 giờ rưỡi tối, Nam Đình Lệ xoa xoa vai gáy đau nhức, lại xoa xoa lông mày rồi đứng dậy khỏi ghế. Cảm thấy đói bụng, hắn lấy điện thoại ra tính bảo thư ký mang vào một tách cà phê cho mình, vừa mở máy lên liền nhìn thấy đoạn chat với Kỷ Du.
Đầu bếp nhỏ hỏi hắn muốn ăn gì, hắn đáp là tùy.
Lúc này Nam Đình Lệ mới nhớ ra, hôm nay hắn đã dặn Trương Tân Duy nói với đầu bếp nhỏ là sẽ về sớm để ăn tối, nhưng sau đó bận rộn quá nên quên mất thời gian, bây giờ đã hơn một tiếng kể từ lúc tan ca rồi.
Nam Đình Lệ nhanh chóng thu dọn tài liệu trên bàn, nghĩ đến món cơm chiên thập cảnh và canh đậu hũ cá trích, bụng lại càng đói hơn, hắn tràn ngập chờ mong về Nam trạch.
Không biết lần này đầu bếp nhỏ sẽ nấu món ngon gì đây?
Chú Lưu nhìn Kỷ Du dọn từng dĩa thức ăn lên bàn, có mộc nhĩ xào thịt, đậu hũ Ma Bà, cá kho tộ, tôm hấp muối, nộm dưa leo, còn có một bát canh, mà hình như trong bếp vẫn còn đang hầm món gì đó.
Làm quản gia ở nhà họ Nam mấy chục năm, đã quá quen thuộc với các loại món ăn sơn hào hải vị nhưng chú Lưu vẫn không nhịn được nuốt nước miếng, rõ ràng chỉ là những món ăn gia đình thông thường, mà sao lại có mùi thơm hấp dẫn như vậy?
Thư ký Trương tìm đâu ra một đầu bếp quý báu như vậy chứ!
Nam Đình Lệ vừa đẩy cửa phòng khách thì đã bị mùi thơm ập vào.
“Xin lỗi, tôi tan làm muộn quá.”
Không ngờ câu đầu tiên Nam Đình Lệ nói khi về nhà là xin lỗi cậu, giọng nói trầm thấp thanh lãnh khiến Kỷ Du kinh ngạc, vội vàng xua tay, ngượng ngùng nói: “Không sao không sao, không có gì đâu, thư ký Trương đã nói trước với tôi rồi, cũng may không nấu sớm không là giờ nguội hết mất.”
“Ừm.”
Nam Đình Lệ khẽ gật đầu, cởϊ áσ khoác vest đưa cho chú Lưu đang chờ một bên, sau đó ngồi vào bàn ăn.
Hắn chấp đũa, nhìn lướt qua một đầy bàn đồ ăn, không biết nên bắt đầu bằng món nào.
“Ông chủ thử món cá này trước nhé?”
Kỷ Du rụt rè đề nghị, sau đó cậu thấy Nam Đình Lệ thật sự gắp một miếng cá.
Có chút vui vui nha.
Nhìn thấy Nam Đình Lệ vừa nếm một miếng đầy thỏa mãn thì càng vui vẻ hơn!