Bị Trưởng Công Chúa Đánh Dấu Rồi Mang Thai Con Của Cô Ấy

Chương 1

Màn đêm buông xuống, bóng cây xào xạc. Ánh trăng dịu dàng trải trên phiến đá xanh ven đường, hắt lên một quầng sáng bạc lấp lánh.

Phủ Thừa tướng...

"Tiểu thư, người mà còn chậm trễ là lỡ cung yến mất đấy ạ."

Một giọng nói trong trẻo vang lên, vừa đỡ lấy áo choàng vừa sốt ruột giục. Đêm nay là ngày trọng đại, Thừa tướng đại nhân đã đợi sẵn trên xe ngựa.

Trước mắt cô là thiếu nữ chừng mười sáu, mười bảy, búi tóc đôi, vận váy áo màu lam sẫm viền hồng nhạt, dung mạo thanh tú, lanh lợi, đang tất bật trước mặt.

Tống Xu thoáng ngẩn người, đưa mắt nhìn quanh. Mái ngói lưu ly, cửa sổ sơn son, cạnh cửa sổ là bàn trang điểm bằng gỗ lê hoa tinh xảo. Cách đó vài bước, trên bàn trà tròn khắc hoa sen, một bình hoa cổ thon màu xanh ngọc, những bông hoa còn đọng sương đêm, hẳn mới được chăm. Bên cạnh là bộ ấm trà gốm men ngọc, thìa trà đặt ngay ngắn, tỉ mỉ.

Quay lại, rèm châu pha lê lấp lánh, màn lụa mềm mại, giường nệm êm ái, một góc tấm ga xanh nhạt thấp thoáng cuối giường. Cả gian phòng thoảng hương thơm thanh nhã, dễ chịu.

Khung cảnh này... quen thuộc quá đỗi!

Cách đây không lâu, sau một ngày làm việc mệt nhoài, cô chen chúc trên chuyến xe buýt cuối. Vừa tìm được chỗ ngồi cạnh cửa sổ, cô thư thả lấy điện thoại, lướt đọc cuốn tiểu thuyết ngôn tình "Phượng Sủng". Tác giả tự nhận văn phong còn non, nhưng cô lại bị cốt truyện cuốn hút lúc nào không hay...

...

Vỗ trán, Tống Xu chợt nhớ! Cảnh vật này chẳng phải là phòng ngủ của tiểu thư phủ Thừa tướng trong truyện sao?

"Phượng Sủng" là tiểu thuyết tình cảm nữ chủ, cô mới đọc được một đoạn, nào ngờ lại xuyên vào trong sách.

Xuyên không rồi sao?

Nhận ra điều này, đôi mắt hạnh của Tống Xu mở lớn, cố giấu đi vẻ kinh ngạc khó tin.

Vậy cô bé trước mặt... chẳng phải là Tiểu Đào, nha hoàn thân cận của nguyên chủ sao?

"Tiểu thư? Tiểu thư?"

Tiểu Đào khẽ lay tay trước mặt cô. Sao hôm nay tiểu thư cứ lơ đãng thế này? Hay tại Thừa tướng đại nhân đồng ý cho vào cung nên vui quá hóa ngây?

Cũng phải, tiểu thư lớn đến chừng này mới được vào cung dự yến lần đầu, nghĩ vậy, Tiểu Đào liền thấy thông suốt.

Khoác áo choàng xanh nhạt lên người cô, Tiểu Đào ra vẻ người lớn, dặn dò: "Đêm khuya gió lớn, tiểu thư mới khỏi bệnh, đừng để bị lạnh, không thì nô tỳ xót lắm."

Tống Xu đứng yên, để Tiểu Đào chỉnh trang y phục. Nghiêng người soi vào gương đồng trên bàn trang điểm, cô vừa vặn thấy rõ mình trong gương.

À không, là nguyên chủ.

Trời ạ!

Giống nhau như đúc! Trừ trang phục khác biệt do thời đại, còn gương mặt kia, không khác cô chút nào.

Đúng là duyên phận trời định!

Cô tình cờ đọc cuốn sách, rồi tình cờ xuyên vào, lại tình cờ giống hệt nữ chính.

Trong gương, thiếu nữ da trắng như tuyết, mày ngài thanh tú, mắt long lanh như nước hồ thu, môi đỏ răng trắng, cử chỉ đoan trang, tao nhã. Khoác lên mình bộ y phục tiểu thư, càng thêm phần thanh tú thoát tục.

Quả nhiên người đẹp vì lụa.

Tống Xu thầm cảm thán, Tiểu Đào đã lên tiếng: "Tiểu thư, xong rồi ạ."

"Khụ... Vậy đi thôi."

Tống Xu vẫn nhớ, cô đang ở nước Chiêu, cha là Thừa tướng, mẹ là tiểu thư khuê các. Hai người tuy là thông gia do hai bên gia đình sắp đặt, nhưng sống rất hòa thuận, tình cảm sâu đậm.

Ra khỏi khuê phòng.

Phong cảnh trong sân cực kỳ đẹp, cây cối xanh um, tươi tốt, non bộ giả sơn, ao sen uốn lượn. Men theo con đường lát đá cuội lên cây cầu đá nhỏ, cá chép đỏ vàng tung tăng bơi lội, hai bên, liễu rủ thành hàng, cành lá xum xuê.

Gia nhân đi qua, cúi đầu hành lễ.

Tống Xu ung dung đáp lễ. Đầu truyện miêu tả về vị tiểu thư này không nhiều, chỉ biết tính cách phóng khoáng, hoạt bát, lanh lợi. Thừa tướng và phu nhân chỉ có một trai một gái, rất mực yêu thương, nên cô khác hẳn những tiểu thư khuê các khác.

Trước cửa phủ Thừa tướng, hai con sư tử đá oai vệ, uy nghiêm. Một chiếc xe ngựa sang trọng đỗ cạnh đó. Tống Xu bước tới, vén rèm, thấy Tống Lân mặc quan bào đỏ thẫm tay hẹp, ngồi ngay ngắn, dung mạo uy nghiêm, thần thái ung dung. Thấy cô, khuôn mặt nghiêm nghị thoáng nét từ ái, giọng ôn hòa: "Cửu nhi."