Đêm đó, Lận Hoài Thanh có một giấc mộng đầy mê hoặc.
Trước đây, hắn từng đọc được một bài viết trên mạng bàn về việc liệu người mù có thể nhìn thấy hình ảnh trong giấc mơ hay không. Lần này, hắn cuối cùng cũng đã được chứng thực rằng: họ có thể nhìn thấy, hơn nữa, hình ảnh còn rất rõ ràng chân thực, như thể mọi chuyện đang diễn ra ngay trước mắt hắn vậy.
Trên chiếc giường lớn cách Lận Hoài Thanh không đến hai bước chân, có một thiếu niên vóc dáng cao lớn cường tráng, đang dùng dây lụa trói chặt một nam nhân dưới thân vào cột giường.
Cổ chân mảnh mai của nam nhân bị thiếu niên ấy nắm lấy, nhẹ nhàng vuốt ve. Nam nhân đó dường như cũng cảm nhận được sự khác lạ, thân mình vô thức run rẩy, muốn rút chân về nhưng lại càng bị giữ chặt hơn.
Chỉ trong chớp mắt, thiếu niên đã vòng tay ôm nam nhân đó từ giường lên, động tác hơi thô bạo mà áp người kia lên trước bàn trang điểm.
Lận Hoài Thanh cảm thấy cổ họng mình như bị thắt chặt lại, cảnh tượng trước mắt khiến hắn nảy sinh một cảm giác rất kỳ lạ.
Hắn cũng chỉ là một người trưởng thành bình thường, cũng không phải là chưa từng có mộng xuân, nhưng việc mơ thấy cảnh hai nam nhân thân mật thì đây lại là lần đầu tiên.
Trên thân người nam nhân kia chỉ được quấn qua loa bằng một mảnh vải mỏng manh, miễn cưỡng coi như có thể che được những bộ phần quan trọng.
Có một bàn tay to lớn với các khớp xương rõ ràng, vươn tới cần cổ mảnh mai của nam nhân, nhẹ nhàng dùng sức một chút, xoay khuôn mặt người kia đối diện với chiếc gương đồng.
“Hôm nay dáng vẻ của sư tôn thật đẹp, chỉ tiếc rằng sư tôn lại không thể tự mình nhìn thấy.”
“Đệ tử xin hầu hạ người nghỉ ngơi.”
Nói rồi, thiếu niên bắt đầu kéo những mảnh vải vốn đã không đủ che chắn trên người nam nhân xuống, bất chấp vẻ phản kháng trên gương mặt người kia mà cúi xuống hôn sâu.
Khi nhìn rõ được nửa gương mặt của người trong gương, Lận Hoài Thanh bỗng rùng mình.
Hai má của người đó đỏ ửng, khóe mắt như vừa khóc, vẫn còn hơi ửng đỏ, đôi môi mỏng khẽ mím lại, trông như đang muốn từ chối nhưng lại không thể làm gì được. Thật khiến cho người ta động lòng thương xót.
Nhưng… đó chẳng phải là khuôn mặt của hắn sao?!
Cho dù hắn đã mù năm năm đi chăng nữa, nhưng diện mạo của chính mình thì hắn vẫn nhớ rất rõ mà.
Còn thiếu niên đang miệt mài phía sau hắn kia, vừa rồi còn gọi hắn là “sư tôn” nữa, chẳng lẽ là...
Lận Hoài Thanh đột nhiên cảm thấy dạ dày khó chịu, lông tơ toàn thân dựng đứng, cảm giác kinh hãi đến rợn người.
Dù hắn chưa từng nhìn thấy bộ dáng Tần Độ khi trưởng thành, nhưng ánh mắt của thiếu niên này đúng là có vài phần giống với đứa trẻ bẩn thỉu mà hắn từng nhặt về.
Khi Lận Hoài Thanh muốn nhìn rõ hơn khuôn mặt của thiếu niên kia thì hắn lại bất ngờ tỉnh giấc.
Cảnh tượng biến mất, chỉ còn lại một màn đen tối mịt mờ.
Nếu không phải vì lần này hắn lại có một giấc mộng kỳ quái như vậy, thì thật ra hắn cũng khá thích mộng, vì ít nhất khi ở trong đó, trước mắt hắn không còn là một màu đen tối nữa.
“Sư tôn, Chưởng môn phái người đến thông báo, mời người đến tham dự Tiên Duyên đại hội."
“Giờ đã là canh nào?”
“Đã qua giờ Tỵ*.”
* Giờ Tỵ: là 9 giờ đến 11 giờ sáng.
Lận Hoài Thanh xoa xoa đầu, hắn vẫn còn đang ngái ngủ.
Xem ra trà an thần này thật sự không thể uống thêm được nữa.
Nghe giọng nói quen thuộc của Tần Độ vang lên ngay phía sau, cách Lận Hoài Thanh không đến nửa bước chân, khiến hắn lập tức nhớ đến cảnh tượng đó trong giấc mộng.
Lúc ấy hắn cũng ở trước bàn trang điểm, còn thiếu niên đứng phía sau...
Lận Hoài Thanh cảm thấy có một luồng khí lạnh chạy dọc sống lưng.
Không được! Không thể nghĩ tiếp được nữa!