Phan Tự lái xe vào sân câu lạc bộ, rồi gửi tin nhắn cho Chu Đình Yến, báo rằng mình đã về.
Trong phòng bao, ván bài vẫn chưa kết thúc, Chu Đình Yến ném bài xuống rồi rời đi trước.
Tần Trác được anh nhường bài liên tiếp mấy ván liền, thắng đến mức cả người khoan khoái. Đang lúc cao hứng, lại muốn chơi thêm vài ván nữa nên không đi theo anh.
Vừa khởi động xe, Chu Đình Yến hỏi Phan Tự: “Cậu đã mua thuốc cho cô ấy chưa?”
“Mua rồi!”
Phan Tự chậm rãi xoay vô lăng: “Giản tiểu thư gửi lời cảm ơn ngài.”
Chu Đình Yến mệt mỏi tựa vào ghế sau, gần đây phải đi công tác liên tục, giấc ngủ không tốt, vừa rồi lại uống một chút rượu, càng cảm thấy kiệt sức.
Phan Tự nói về việc thứ hai: “Tôi làm theo lời ngài, ám chỉ với Giản tiểu thư, nhưng cô ấy lại xem như lời nói đùa.”
Chu Đình Yến “ừ” một tiếng.
Nằm trong dự đoán.
Phan Tự liếc nhìn gương chiếu hậu, cân nhắc lời lẽ, cẩn thận hỏi: “Chu tổng, anh thật sự… muốn cưới Giản tiểu thư sao?”
Thực ra là tài xế đi đưa Giản Tranh, nhưng Chu tổng bảo anh ta đi đưa, lại dặn thêm hai chuyện.
Một là mua thuốc.
Hai là, nói những lời đó với Giản Tranh.
Anh ta kinh ngạc, ban đầu không dám hỏi, nhưng thực sự không thể kiềm chế được sự tò mò.
Ý của Chu tổng rõ ràng là muốn cưới Giản Tranh sao?
Vậy... còn Tô tiểu thư thì sao?
Những câu hỏi sau đó Phan Tự không dám hỏi, Chu Đình Yến cũng không trả lời câu hỏi lúc nãy của anh ta. Trong sự im lặng, điện thoại vang lên.
Là cuộc gọi từ Chu Duật Phong.
“Chú út, là Giản Tranh mách với chú sao?”
Chu Duật Phong đưa Tưởng Nhã Vi về nhà, rồi cùng cô ta ăn bữa khuya, sau đó mới nhìn thấy tin nhắn mà Chu Đình Yến gửi cho hắn.
Phản ứng đầu tiên khi thấy tin nhắn, hắn lập tức nghĩ chắc chắn là Giản Tranh đã đi mách.
“Chú út, Giản Tranh nói xấu Nhã Vi đúng không? Cháu đã đồng ý sẽ cưới cô ấy rồi, cô ấy còn muốn gì nữa chứ?”
Tối nay xảy ra quá nhiều chuyện, giọng điệu của Chu Duật Phong không tránh khỏi có phần gay gắt.
Giọng của Chu Đình Yến bình tĩnh nhưng lạnh nhạt.
“Chu Duật Phong, đừng giả tạo quá. Cháu đồng ý không hủy hôn là vì lý do gì? trong lòng cháu không rõ à? Giản Tranh chỉ nói muốn hủy hôn với cháu, không hề nhắc đến ai khác.”
Giọng anh đầy khinh miệt.
“Chính cháu cảm thấy chột dạ, lại còn đổ tiếng xấu lên đầu cô ấy? Chu Duật Phong, cháu còn là đàn ông không hả?”
Lời mỉa mai nhàn nhạt ấy như cơn cuồng phong vô hình, sắc bén như lưỡi dao, xé toạc tấm màn che giấu của Chu Duật Phong.
Ban đầu tại sao lại đồng ý không hủy hôn?
Quả thật, Giản Tranh đã lợi dụng ân cứu mạng nhờ vả chú út, và chú út cũng đã thật sự tìm hắn. Nhưng nếu hắn kiên quyết muốn hủy hôn, chú út cũng không thể ngăn cản, vì dù sao đó cũng là hôn nhân của hắn.
Chỉ có điều hôm đó, chú út đã nói với hắn một câu.
“Không hủy hôn, hai phần trăm cổ phần. Hủy hôn, cổ phần sẽ được chuyển cho Giản Tranh như một khoản bồi thường. Cháu tự quyết định.”
Quả thực hắn yêu Tưởng Nhã Vi, thật sự muốn cưới cô ta, nhưng đàn ông nào mà không yêu quyền lực?
Dù hắn là thiếu gia của Chu gia, tuy rằng vị trí trong Chu gia cũng không phải thấp, nhưng cổ phần của hắn còn không bằng một phần nhỏ của chú út.
Hai phần trăm cổ phần, dù vẫn còn cách mong muốn của hắn rất xa. Nhưng nếu có được, hắn sẽ vượt qua người anh họ luôn âm thầm ganh đua với mình.
Vì vậy, hắn chọn cổ phần, chọn Giản Tranh.
Vì phụ nữ nên mới nhận được cổ phần. Quá xấu hổ khi nói ra, sẽ làm tổn hại thể diện. Hắn cũng không muốn để Giản Tranh biết rồi dùng nó để đe dọa anh, vì thế hắn không nói với ai.
Hắn cảm thấy mình không làm sai, nhưng thật sự có chút giả dối. Vì đã nhận được lợi ích, hắn không còn tư cách để nói đến công bằng, dẫu sao không ai ép hắn cả.
Chu Duật Phong không dám phản bác, ngượng ngùng nói: “Chú út, chú yên tâm, cháu sẽ không hủy hôn đâu, cháu sẽ cưới Giản Tranh.”
“Tối nay có chút hiểu lầm, cháu vừa gọi điện cho Giản Tranh nhưng cô ấy tắt máy, có thể là hết pin rồi. Ngày mai cháu sẽ đi tìm cô ấy, sẽ giải thích rõ mọi chuyện.”
Chu Đình Yến không có kiên nhẫn để tiếp tục trò chuyện với hắn.
“Tám giờ sáng mai, đừng đến muộn, nếu không sẽ tự chịu hậu quả.”
Khi Giản Tranh gửi cho Chu Duật Phong tin nhắn với số “50”, cô đã bắt đầu tự nhủ với bản thân.
Nếu cuối cùng thật sự phải buông bỏ, cô nhất định sẽ ngẩng cao đầu, kiêu hãnh rời đi, tuyệt đối không được khóc, nhất định phải mạnh mẽ một chút.
Cô đã tự nhủ với bản thân suốt nửa năm trời.
Tối nay, ở nhà cũ cô đã thể hiện rất tốt, không khóc, tưởng như sắp thành công rồi, nhưng giờ một cái ôm từ Mạnh Đường lại khiến mọi công sức đổ sông đổ bể.
Cô miễn nhiễm với tất cả sự ác ý, nhưng duy chỉ có lòng tốt và sự quan tâm là không thể chạm đến.
Một cái ôm ấm áp đủ để khiến cô buông bỏ tất cả sự phòng bị.
Giản Tranh ôm lấy Mạnh Đường, khóc nức nở, giọng nói và cơ thể run rẩy như thể đang chịu đựng cực hình.
Cái cực hình gì? Có lẽ là cắt thịt, gọt xương, khoét tim.
Ba chữ Chu Duật Phong đã xuyên suốt tuổi thanh xuân của cô, chiếm lĩnh trái tim, khắc sâu vào tận xương tủy. Giờ đây, lại bị một lưỡi dao sắc bén nhất gọt bỏ, đến cả trái tim cũng nứt ra từng mảnh.