Trời thu vàng rực, nắng sớm trải dài khắp núi đồi, chiếu lên những tán lá thu, khiến chúng càng thêm rực rỡ. Ánh nắng len qua kẽ lá, rắc xuống sân nhỏ một màu vàng óng ánh.
Giữa không gian yên tĩnh, một giọng nói the thé chói tai bỗng phá tan bầu không khí thanh bình:
“Đừng có nằm đấy mà giả chết nữa! Được ăn ngon, uống tốt mấy ngày liền, ngươi thật sự tưởng mình là tiểu thư rồi chắc? Trong nhà đang bận tối mắt tối mũi, còn ngươi thì cứ nằm ì ra đấy trốn việc! Chết rồi à? Nếu chưa chết thì mau dậy mà nấu cơm!”
Cô gái trên giường chầm chậm mở mắt, ngay cả thở dài cũng lười. Nàng ngồi dậy, bắt đầu mặc y phục. Kể từ khi bị người trong tộc nhặt về từ trên núi, đã năm ngày trôi qua. Mấy ngày qua, ngày nào nàng cũng bị tiếng mắng chửi của Lưu thị đánh thức. Cái giọng của mụ ta thật khiến người ta muốn làm mụ câm luôn cho yên tĩnh.
Nằm dưỡng bệnh suốt năm ngày, uống thuốc bổ, ăn đồ tẩm bổ, thân thể của nàng dần dần hồi phục. Tuy vẫn gầy yếu đến mức nhìn mà phát sợ, nhưng tinh thần đã khá hơn nhiều, ít nhất cũng đã có chút sức lực.
Thấy nàng nghe lời bước ra khỏi phòng, khóe môi Lưu thị nhếch lên một nụ cười đắc ý:
“Cỏ heo đã cắt xong rồi, lát nữa nhớ cho heo ăn. Nấu cơm xong thì mang ra ngoài ruộng cho mọi người, đừng có mà lười biếng!”
Dứt lời, mụ ta lại trừng mắt lườm nàng một cái, rồi vác cuốc ra khỏi cửa. Lúc này đúng vào vụ thu hoạch, trong thôn, ai ai có thể ra đồng làm việc đều đã ra cả. Những năm trước, chủ nhân của thân thể này là một trong những người làm việc chính trong vụ thu. Năm nay, nhờ vào cái thân xác suy nhược này, nàng chỉ cần ở nhà làm việc vặt là được.
Cố Dạ lề mà lề mề lấy từ không gian ra bàn chải và kem đánh răng, chậm rãi súc miệng rửa mặt. Sau đó, nàng chải mái tóc khô vàng thành hai bím nhỏ buông xuống hai bên vai. Đứng giữa sân vươn vai, đá chân mấy cái cho giãn gân cốt, xong xuôi mới uể oải đi vào bếp.
Căn bếp được dọn dẹp khá sạch sẽ. Trên thớt gỗ đặt sẵn nguyên liệu cho bữa trưa: vài quả đậu đũa, hai trái cà tím, cùng một ít ngũ cốc thô. Vì để có đủ sức cho vụ thu hoạch, trong nhà từ hai bữa đã tăng thành ba bữa một ngày. Đương nhiên, cái kẻ chẳng thể ra đồng giúp đỡ như nàng thì quyền được ăn sáng đã sớm bị tước mất.
Mùa thu hoạch, bữa cơm của mỗi nhà đều được cải thiện đôi chút. Ít nhất mỗi ngày cũng có thể ăn được một bữa thịt, để có sức mà làm việc.
Trên thớt, có vài lát thịt xông khói đen sì được cắt ra, cộng với một nắm đậu đũa, hai trái cà tím, thêm một bát bột mì trộn thô… Đây là tất cả nguyên liệu cho bữa trưa của sáu miệng ăn trong nhà.
Cố Dạ đưa tay xoa xoa cái bụng đang sôi ùng ục, không muốn tiếp tục chịu đựng thứ dinh dưỡng vô vị nữa. Nàng kê ghế, lấy từ giỏ treo trên xà nhà xuống một bát nhỏ bột mì trắng, lại tìm được trong hũ đất mà Lưu thị giấu một quả trứng gà. Thêm mấy lá rau chân vịt hái trong vườn, nàng tự nấu cho mình một bát canh trứng bột mì nóng hổi, thơm ngào ngạt.
Cũng may chủ nhân trước của thân thể này có chút tay nghề nấu nướng. Dù sao kiếp trước, nàng còn vụng đến mức nấu cháo mà có thể đốt luôn cả phòng bếp cơ mà.
Trong sân sau nuôi hai con heo và sáu con gà mái. Cho chúng ăn xong, nàng bắt đầu chuẩn bị bữa trưa.