Nông Viên Y Cẩm

Chương 7: Không muốn huynh xảy ra chuyện

Lưu thị nghe vậy, trong lòng tính toán được mất. Cuối cùng, bà ta bĩu môi, nhưng cũng không nói thêm gì. Trước mắt, bà ta cũng chẳng có lý nào để phản đối.

Tính tình của Cố Kiều, nói trắng ra là ích kỷ, lại rất trọng sĩ diện. Lưu thị hiểu rõ điều này. Nếu giờ mà gây chuyện, chắc chắn chẳng có kết cục tốt đẹp gì. Bình thường Cố Kiều nhìn thì ôn hòa, nhưng khi nổi giận lại rất đáng sợ. Bà ta cắn răng, nén giận mà gật đầu chịu thua. Hai đứa nhãi kia, sau này không thiếu cơ hội để dạy dỗ bọn chúng!

Tiểu Tráng không muốn ăn cái bánh khô cứng ấy. Thấy nương sắc mặt không tốt, nó liền ngoan ngoãn cầm miếng bánh thô đã cắn dở mấy miếng, nhét vào miệng bà, đôi mắt tròn xoe lanh lợi, giọng non nớt mà đáng yêu:

"Nương, ăn đi."

"Vẫn là con trai ta thương ta nhất! Không phải thân sinh, sớm muộn gì cũng thành bạch nhãn lang*!" Lưu thị cố ý nâng cao giọng, hướng về phía gian phòng phía tây mà hô lớn.

* Bạch nhãn lang: là một thành ngữ trong tiếng Trung, dùng để chỉ người vô ơn, bội bạc, ăn cháo đá bát.

Nói rồi, bà ta dịu dàng xoa xoa khuôn mặt tròn trịa của con trai út, hôn một cái rõ kêu, thấp giọng dỗ dành:

"Con ngoan, chờ lát nữa nương nấu canh bột cho con ăn nhé."

Tiểu Tráng lập tức hạ giọng, đôi mắt lấp lánh, nũng nịu nói: "Thêm trứng gà nữa nha…"

"Thằng nhóc tham ăn này! Được rồi, thêm cho con một quả trứng." Lưu thị véo nhẹ lên má con trai, uống hết chỗ cháo trong bát rồi vào bếp. Phía sau, Đại Tráng nhìn Tiểu Tráng mà nháy mắt ra hiệu. Tiểu Tráng còn nhỏ, ăn chẳng được là bao, cuối cùng chỗ canh bột thừa lại chắc chắn sẽ vào bụng của Đại Tráng.

Ăn đồ dư chẳng sao hết, trong nhà ít khi có dịp nấu bữa tươm tất, thỉnh thoảng mới được ăn bữa ngon. Ai bảo nhà này nghèo chứ!

Bên ngoài rối ren là thế, nhưng trong phòng nhỏ, hai huynh muội lại chẳng hề để tâm.

Cố Minh biết bụng dạ muội muội yếu ớt, khó mà ăn được bánh khô cứng, liền bẻ nhỏ thành từng mẩu bằng đầu ngón tay, bỏ vào cháo cho mềm rồi chậm rãi đút cho muội muội.

Cố Dạ nhìn chỗ cháo đen nhẻm lẫn mẩu bánh vụn, dù bụng đói cồn cào nhưng vẫn chẳng có chút thèm ăn nào. Dưới ánh mắt mong đợi của huynh trưởng, nàng đành miễn cưỡng ăn một miếng.

Ôi, vị này… chẳng khác gì mấy túi dinh dưỡng được phát lúc làm nhiệm vụ ở kiếp trước, khó ăn vô cùng!

Nàng cố nuốt vài miếng, nhưng thật sự chẳng thể ăn tiếp.

Dạ dày của thân thể này dù đã được thuốc dưỡng qua một đêm nhưng vẫn còn yếu ớt. Tuy vậy, chút ít thức ăn đơn giản như thế này thì vẫn chịu được. Cố Minh thấy muội muội ăn chẳng bao nhiêu, bèn múc cho nàng ít nước ấm, dịu giọng nói:

"Đợi lát nữa huynh lên núi kiếm ít củi, xem có bắt được con cá nào không. Đại phu nói, uống canh cá tốt cho sức khỏe."

Nói đến đây, hắn thở dài một hơi, lại cười khổ:

"Đại phu còn bảo canh gà mới là tốt nhất. Chỉ là huynh vô dụng, chẳng thể giỏi săn bắn như Trương Lập Hổ trong thôn, ngày nào cũng mang về đầy ắp chiến lợi phẩm."

"Ca, huynh đã rất giỏi rồi. Nếu không có huynh, muội đã sớm bị lũ dã thú trong rừng gặm sạch xương cốt rồi." Cố Dạ nhẹ giọng, nhìn huynh trưởng bằng ánh mắt chân thành.

Đối với một đứa trẻ mười một tuổi mà nói, Cố Minh đã làm quá tốt rồi.

Nàng chợt nhớ lại khoảnh khắc vừa tỉnh dậy, đối diện với đôi mắt xanh lè phát sáng của lũ sói. Nghĩ đến mà vẫn thấy sợ hãi, nàng liền nghiêm túc dặn dò:

"Ca, trên núi có nhiều sói, sau này huynh đừng lên núi một mình nữa. Muội chỉ có một người thân là huynh, không muốn huynh xảy ra chuyện."