Người lên tiếng là một tẩu tử từng thân thiết với Miêu thị - mẹ ruột của Cố Minh và Cố Dạ. Giờ đây, bà ta nhìn Lưu thị bằng ánh mắt sắc như dao, như muốn xé toang lớp vỏ bọc giả dối cuối cùng của bà ta.
Sắc mặt Lưu thị tái mét, vội bước lên chặn lời tẩu tử trong tộc, giọng the thé, chói tai đến mức làm mấy con chim đêm trên cành giật mình bay loạn xạ.
"Được rồi! Trẻ con không hiểu chuyện, ta làm bậc trưởng bối lại có thể chấp nhặt với chúng hay sao? Các người cũng náo đủ rồi, mau theo cha mẹ về nhà đi! Ta là mẹ kế, nhưng cha hai đứa là phụ thân ruột, lẽ nào người có thể để kẻ khác lấy mạng chúng bây?"
Những lời này của Lưu thị nói ra hết sức khéo léo, bề ngoài như là xuống nước với hai đứa trẻ, nhưng câu chữ ẩn ý lại không ngừng ám chỉ trước mặt tộc nhân rằng bản thân bà ta cũng có nỗi khổ tâm.
Cố Minh thừa hiểu bản thân còn nhỏ, nếu bây giờ mà đoạn tuyệt với gia đình thì chẳng những không có lợi gì, mà muội muội cũng sẽ chịu nhiều thiệt thòi. Hắn bước tới bên cạnh muội muội, nhẹ nhàng xoa lên gương mặt nhỏ nhắn của nàng, mỉm cười dịu dàng an ủi: "Muội, sợ lắm phải không? Đừng lo, có tộc trưởng và các thúc bá làm chứng, từ nay không ai dám ném muội đi nữa. Ca ca sẽ bảo vệ muội!"
Cố Dạ trước giờ vẫn giữ thái độ thờ ơ, lạnh nhạt nhìn cảnh tượng trước mắt như thể chỉ là một màn kịch vô vị. Thế nhưng, thiếu niên trước mặt lại không chút do dự che chở cho nàng, sự chân thành ấy khiến lòng nàng thoáng dâng lên một tia ấm áp hiếm hoi.
Kiếp trước, nàng lớn lên trong cô nhi viện, tình thân đối với nàng là một thứ xa xỉ. Kiếp này, rốt cuộc nàng cũng có được một người ca ca thật lòng thương yêu mình. Có lẽ, được sống lại lần nữa… cũng chẳng phải là chuyện tệ hại gì.
Cố Minh cõng muội muội lên lưng, thân hình hắn vốn đã gầy yếu, đi được vài bước đã thở hổn hển. Đến khúc đường dốc xuống, chân hắn mềm nhũn, suýt nữa thì ngã sấp xuống đất. Lúc ấy, Cửu thúc sống sát vách không nhịn được nữa, liền bước tới bế lấy Cố Dạ, nhẹ nhàng nói: "Để ta đưa con bé xuống núi."
Cố Dạ được đặt lên chiếc giường cũ kỹ, trên trải một tấm chiếu cói đã sờn rách. Nàng mơ màng thϊếp đi, khi tỉnh lại thì tộc nhân và thôn dân đều đã rời đi. Lưu thị và Cố Kiều cũng tức tối về phòng, không thèm đếm xỉa đến bọn trẻ.
Cố Minh kéo chiếc chăn vá chằng chịt phủ lên người muội muội, sau đó ghé sát lại, nhỏ giọng nói đầy vẻ thần bí: "Muội, đói rồi đúng không? Hôm nay ca ca gặp may, bắt được một con cá trong con suối nhỏ. Ban ngày, thừa lúc không có ai ở nhà, ta đã lén nấu một nồi canh. Để ta đi hâm nóng lại cho muội uống, uống xong rồi ngủ một giấc thật ngon, được không?"
Chờ Cố Minh rời khỏi phòng, Cố Dạ cúi đầu nhìn xuống bàn tay gầy gò của mình. Chủ nhân cũ của thân xác này đã mười một tuổi, thế nhưng vóc dáng lại chẳng khác gì đứa trẻ bảy tám tuổi, cả người gầy đét như que củi. Đôi bàn tay khô khốc, làn da sần sùi, dưới lớp da mỏng tang là những mạch máu nhỏ mảnh, hiện lên rõ ràng đến mức khiến người ta không khỏi xót xa…
"Muội, mau uống hết bát canh cá đi, kẻo Đại Tráng và Tiểu Tráng thấy lại tranh mất đấy!"
Đại Tráng là con riêng của Lưu thị khi bà ta gả vào nhà này, còn Tiểu Tráng là đệ đệ cùng cha khác mẹ của bọn họ, năm nay mới lên ba.