Pháo Hôi Tuy Ngốc Nhưng Lại Vô Cùng Xinh Đẹp

Chương 17

Tuy nhiên, Lạc Văn Diễm vẫn rất may mắn, may mắn vì sự tương thông này chỉ cho phép Lạc Văn Diệp biết cảm xúc của mình, chứ không cho anh ấy biết nguyên nhân khiến tim mình đập nhanh vừa rồi.

"Không có gì, chỉ là xem được mấy video ngắn mát mẻ thôi."

Sau khi đóng van tương thông, Lạc Văn Diễm sờ mũi, sau đó thoải mái ngả người ra ghế sofa, dùng ngón tay chống khóe mắt nói một cách đầy ẩn ý: "Cần chia sẻ cho anh xem không?"

Sau khi ngắt kết nối cảm xúc, sự thôi thúc mãnh liệt vừa rồi lập tức rút đi như thủy triều.

Cầm cốc nước lên, Lạc Văn Diệp liếc nhìn cậu ta một cách khó chịu: "Vô vị."

Nói ra cũng kỳ lạ, trong bồn anh em thì đào hoa của Lạc Văn Diễm là vượng nhất, rõ ràng là cùng một khuôn mặt, nhưng dù đi đến đâu thì ánh mắt dừng lại trên người cậu ta cũng nhiều nhất.

Khuôn mặt có vẻ phong lưu lãng tử của cậu ta không chỉ thu hút phụ nữ mà còn cả đàn ông, thời trung học cậu ta nhận được không ít phong thư màu xanh lam. Có lẽ là do ảnh hưởng của dữ liệu lớn, tài khoản mạng xã hội của cậu ta cũng thường xuyên đề xuất một số hình ảnh và video liên quan đến chuyện “tình cảm”.

Phản ứng vừa rồi của cậu ta lớn như vậy, chắc là đã xem được video ngắn rất kí©ɧ ŧɧí©ɧ.

Cũng có thể hiểu được, dù sao cậu ta cũng ở nước ngoài, dễ dàng xem được một số nội dung có độ tảo bạo cao.

Tuy nhiên, chỉ có ba người họ biết, Lạc Văn Diễm nhìn như đi qua vạn bụi hoa, nhưng thực ra chưa từng nềm mật ngọt của hoa, phụ nữ xung quanh cậu ta đến rồi đi, nhưng chưa từng có ai thực sự bước vào trái tim cậu ta, trái tim dù có rung động đến đâu cũng sẽ trở nên lạnh lẽo khi sắp đến gần.

Anh cả Lạc Văn Dục từng nói, mất đi khả năng yêu cũng là một loại may mắn, ít nhất như vậy có thể dồn toàn bộ sự chú ý vào công việc.

Đương nhiên, không chỉ Lạc Văn Diễm có loại phúc khí này, ba người còn lại cũng vậy...

"Anh đi ngủ đây."

Nhìn thời gian trên đồng hồ, Lạc Văn Diệp thản nhiên nói



Lạc Văn Diễm không nói gì nhiều, "ừm" một tiếng rồi chủ động tắt video.

Nhìn màn hình đã tối đen, Lạc Văn Diệp ngẩn người một chút.

Có phải mình nghĩ nhiều quá rồi không? Sao mình cảm thấy ánh mắt cuối cùng của Lạc Văn Diễm ẩn chứa một tia lửa giận với mình vậy?

Chỉ vì mình vô tình biết được sự lúng túng của cậu ta?

Làm ơn đi, người vừa suýt chút nữa dựng đứng trước mặt người chăm sóc mới là người bị hại có được không!