Lúc này, ở khu ký túc xá học sinh.
Hạ Miểu không ngờ rằng đám nhân vật ở nơi này lại nhập vai một cách chân thực đến vậy. Ban ngày, tất cả mọi người vẫn phải tuân thủ thời khóa biểu, vào lớp học như bình thường.
Thậm chí, gã đàn ông trung niên lúc sáng còn là bạn cùng lớp với cô.
Và nhờ vậy, cô mới biết được tên của gã là Lâm Cao Sơn.
Lâm Cao Sơn trông không có gì đặc biệt, nhưng trong suốt buổi học, gã liên tục lén lút quan sát Hạ Miểu.
Gã vẫn chưa thể hiểu được vì sao cô có thể sống sót sau khi bị gã đẩy vào chỗ chết tối qua.
Cuối cùng cũng đến giờ ăn trưa, cả đám học sinh liền ùa về phía nhà ăn. Hạ Miểu cũng thuận theo dòng người chạy đi.
Nhưng khi vừa ra khỏi phòng học, cô bỗng cảm thấy có gì đó không đúng.
Khi cúi đầu nhìn xuống, cô liền thấy một đôi mắt cá chết đang dõi theo mình từ dưới nắp cống thoát nước.
Trong góc tối ẩm ướt, một người lẳng lặng ẩn nấp, ánh mắt âm u gắt gao khóa chặt lấy cô.
Dần dần, đôi mắt cậu nheo lại, trông hẹp dài mà nguy hiểm.
“Hừ… tôi đã nhìn thấu cô rồi. Cô muốn lừa gạt tôi…”
Cậu còn chưa nói dứt câu, thì một tiếng hét chói tai cắt ngang lời cậu.
“Cậu dám rình trộm tôi!?”
Hạ Miểu vội vàng che lấy váy mình, lùi liên tiếp mấy bước.
Kẻ ẩn nấp có chút ngơ ngác: “Không phải, tôi không có rình coi gì hết.”
Nhưng cô hoàn toàn không thèm nghe cậu giải thích, giọng đầy oán trách:
“Thật không ngờ người đầu tiên tôi có thiện cảm lại là một kẻ biếи ŧɦái! Tôi không muốn quen biết cậu nữa!”
Nói xong, cô xoay người bỏ chạy, mang theo cả một trái tim thiếu nữ vừa vỡ vụn.
Thiếu niên ẩn mình trong bóng tối: ”…”
Chuyện quái gì vừa xảy ra vậy?
Một lát sau, cậu bỗng chốc trừng mắt lớn.
Khoan đã, chẳng phải mình vừa thất tình sao!?
Nhưng mà… sao cứ cảm thấy có gì đó không đúng lắm nhỉ!?
—
“Nữ nhân kia rõ ràng hôm qua còn nói muốn kết giao với tao, thậm chí còn nhắc đến chuyện kết hôn sinh con!”
“Vậy mà hôm nay cô ta lại đột ngột nói không muốn qua lại với tao nữa!”
“Dựa vào cái gì mà cô ta có thể tự quyết định như vậy chứ!?”
Cậu đứng bên bờ sông, tức giận đến mức suýt nhảy dựng lên. Không ngừng lẩm bẩm, trong mắt cá chết tràn đầy oán khí và phẫn nộ, cứ như thể chỉ cần tìm được vài kẻ xui xẻo là cậu sẽ lập tức mổ bụng người đấy để xả giận.
Quái vật song sinh nhìn nhau, sau đó đồng thanh hỏi:
“Cho nên… mày tức giận là vì cô ta nói không còn thích mày nữa?”
“Làm gì có chuyện đó!” Thiếu niên quấn băng phản ứng như mèo bị dẫm đuôi, con ngươi co lại, tròng trắng mắt càng sâu thêm, khiến khuôn mặt cậu trở nên quái dị và méo mó.
“Ai thèm để ý chuyện cô ta có thích tao hay không chứ!”
Cậu ưỡn thẳng cổ, giọng điệu cứng ngắc:
“Tao chỉ là cảm thấy… cô ta bây giờ chắc chắn đã có đề phòng với tao. Như vậy thì tao sẽ không thể nhân lúc cô ta thả lỏng để lấy mạng, cũng không thể tận hưởng hương vị tuyệt vọng ngon nhất… nghĩ đến đây, có chút đáng tiếc mà thôi.”
Quái vật anh gật đầu: “Nếu vậy thì chỉ cần làm cô ta vui vẻ lại là được rồi.”
Quái vật em cũng gật đầu theo: “Đúng thế, làm cô ta vui lên là xong.”
Cậu lập tức sáng mắt nói: “Làm cô ta vui vẻ? Làm thế nào?”