Kế Hoạch Bỏ Trốn Sau Khi Công Lược Phản Diện Hắc Hóa

Chương 8: May quá, con gái ông ta không bỏ trốn

Giọng nàng trong trẻo, nhẹ nhàng.

Tiêu Cửu Khanh, vốn đang nhập tâm diễn kịch, bỗng nhiên khựng lại.

Một góc trống trong tim chàng đột nhiên xao động.

"Vương gia, Bạch Tướng quân cầu kiến."

Giọng của hạ nhân từ bên ngoài vọng vào, kéo cả hai trở lại thực tại.

Có lẽ Bạch gia đã nghe tin đồn từ Tam Vương phủ, nên đến đây kiểm tra xem tân nương mới cưới còn ở lại hay đã bỏ trốn.

Đám hạ nhân bước vào hầu hạ hai người thay y phục.

Chẳng mấy chốc, hai người đã cùng đến chính sảnh ở tiền viện của Cửu Vương phủ.

Trong đại sảnh, Bạch Tướng quân khoác quan phục thêu hình tùng hạc, đứng thẳng người đầy nghiêm nghị.

Hôm nay, đi cùng ông ta còn có một tiểu cô nương mặc váy lụa trắng phối áo hồng nhạt.

Tiểu cô nương trước mặt có một vẻ đẹp mong manh đáng thương.

Không ai khác mà chính là nữ chính Bạch Nhân Nhân.

Trong thoáng chốc nhìn thấy Bạch Kiều Kiều và Tiêu Cửu Khanh xuất hiện cùng nhau, nữ chính có vẻ sững sờ.

Nhưng rất nhanh, nàng ta đã kịp che giấu đi biểu cảm ấy.

Bạch Kiều Kiều không bỏ lỡ khoảnh khắc ngắn ngủi đó, nàng âm thầm ghi nhớ.

Xem ra người nhà họ Bạch vẫn chưa biết nàng chưa trốn khỏi hôn sự nên mới dẫn Bạch Nhân Nhân đến đây, định để nàng ta thay thế mình ở lại phủ Cửu Vương?

Bạch Tướng quân nhìn thấy con gái vẫn ở yên trong phủ Cửu Vương thì trong lòng cũng thầm thở phào nhẹ nhõm.

May quá, con gái ông ta không bỏ trốn.

Ông ta đã nói mà, một đứa đang yên đang lành sao có thể đào hôn được chứ?

Vậy mà Bạch Nhân Nhân lại hồ đồ, không biết nghe tin tức từ đâu rồi chạy đến tìm ông ta, còn nói chắc như đinh đóng cột.

"Cha, sao cha lại đến đây?" Bạch Kiều Kiều bắt chước giọng điệu của nguyên chủ, tỏ vẻ nghi hoặc hỏi.

Nguyên chủ vốn là đích nữ của phủ tướng quân, từ nhỏ được nuông chiều đến mức ngang ngược. Nếu không phải vì thế, nàng ta cũng chẳng có gan bỏ trốn.

Nghe nàng hỏi, Bạch Tướng quân bỗng thấy lúng túng.

Không lẽ ông ta lại nói mình đến đây để xem nàng có chạy trốn hay không?

"Muội nhớ tỷ tỷ quá nên mới cầu xin cha đưa muội đến gặp tỷ." Bạch Nhân Nhân nở nụ cười rạng rỡ.

"Đúng đúng! Nhân Nhân nhớ con, ta nghĩ hai tỷ muội các con tình cảm sâu đậm nên đưa nó đến đây thăm con. Bây giờ thấy con vẫn ổn, ta cũng yên tâm rồi."

Bạch Tướng quân vội vàng tiếp lời, sau đó ông ta nói với Tiêu Cửu Khanh bằng dáng vẻ hiền từ của một người cha: "Vương gia, tiểu nữ nghịch ngợm, sau này mong ngài có thể bao dung cho nó nhiều hơn."