Nữ Chính Vạn Nhân Mê Theo Đuổi Ta Không Bỏ

Chương 8

Một lát sau, A Nhược ôm bụng chạy về, sắc mặt vẫn khó chịu nhưng không dám than thở.

Màn sương dày đặc tràn ra bốn phía, không khí trở nên lạnh lẽo kỳ lạ.

Hoằng Huyên ôm cánh tay, rùng mình, tập trung nhận diện mùi hương.

Nhưng đúng lúc này, một trận gió mạnh thổi qua!

Trong không khí bỗng xuất hiện vô số mùi hương khác nhau - nồng nàn, cay nồng, thoang thoảng…

Tất cả hòa trộn vào nhau, thốc thẳng vào mũi nàng!

"Hắt xì!!!"

Hoằng Huyên hắt hơi một tiếng long trời lở đất.

Sau đó… không ngửi thấy gì nữa.

Nàng lại lạc đường rồi.

Hoằng Huyên: "…"

"Hoằng Huyên, sao đứng im vậy?"

A Nhược nghi hoặc đẩy nàng một cái.

Hoằng Huyên vẫn trầm mặc.

A Nhược không hiểu chuyện gì, định mở miệng hỏi, nhưng đột nhiên -

"AAAAAAA!!!"

"CÓ RẮN!!"

Nàng ấy hét chói tai, tay chân quờ quạng, nhảy phắt lên lưng Hoằng Huyên.

Cả người nàng ta bám dính lấy Hoằng Huyên, mặt mày tái mét:

"CÓ RẮN!!!"

Hoằng Huyên giật mình:

"Đâu!? Ở đâu!?"

A Nhược run rẩy chỉ về phía trước.

Một con rắn nhỏ bằng ngón út, sặc sỡ như ngọc lưu ly, vừa thấy người liền chạy mất dép, lao đi như bay, biến mất không còn bóng dáng.

Rõ ràng là con rắn sợ người còn hơn người sợ rắn.

Hoằng Huyên: "…"

"Tiểu tổ tông của ta ơi, suýt chút nữa bị muội dọa chết rồi."

Nàng thở hổn hển, cảm giác như lưng sắp gãy đôi.

"Xuống ngay đi, chắc chắn Xà Quật ở gần đây rồi!"

A Nhược có vẻ dao động:

"Hay là… hay là chúng ta đừng đi nữa?"

"Đến tận đây rồi mà còn muốn quay lại à?"

Hoằng Huyên không thèm nói nhiều, túm lấy A Nhược kéo đi.

Xà Quật - tên sao thì thực tế y như vậy.

Dù đã chuẩn bị tâm lý trước, nhưng khi tận mắt nhìn thấy hàng ngàn hàng vạn con rắn quấn lấy nhau, vặn vẹo như một bãi bùn nhầy, Hoằng Huyên vẫn không kìm được mà nôn khan.

"Ọe…"

Nàng đá văng một con rắn đang trườn tới gần.

Trên mặt đá phát sáng xanh lục âm u, vô số xác lột da rắn khô quắt rải đầy mặt đất.

Mỗi bước chân giẫm xuống đều phát ra tiếng "rắc rắc" ghê rợn, khiến A Nhược không biết đặt chân vào đâu, chỉ có thể quay sang cầu cứu Hoằng Huyên.

"Giờ sao đây? Phải… phải bắt con nào?"

"Chọn con béo nhất."

Hoằng Huyên vung tay niệm hỏa thuật, đốt sạch một khoảng đường.

Nhìn bầy rắn con linh hoạt bò loạn xạ, nàng không khỏi thở dài:

"Thôi, chọn con nào chết sẵn đi."

"Kia kìa!"

A Nhược mạnh dạn hơn, chỉ tay về phía một con rắn nằm bất động.

Hoằng Huyên vừa giơ tay định bắt, thì đột nhiên…

"Phụt!"

Con rắn vốn đang giả chết, bỗng bật dậy, há miệng phóng về phía hai người!

Đôi mắt nó đỏ rực, xung quanh cuồn cuộn hắc khí - là một con Ma Xà có linh trí!

"Chạy!"

Hoằng Huyên nhìn tình hình không ổn, túm lấy A Nhược co giò chạy bán sống bán chết.

Nhưng Ma Xà vừa động, cả Xà Quật bắt đầu rung chuyển!

"Rắc… Rắc… Rắc!!!"

Mặt đất nứt toác, những tảng đá phát sáng lục vỡ vụn, để lộ ra một khe nứt sâu hoắm.

Cùng lúc đó, từ những rãnh nứt trên nền đất, vô số bộ xương trắng bật ra, cốt châm sắc nhọn chỉa thẳng lên trời, như thể đang kêu gào trong câm lặng.

"Rầm!!"

Nứt gãy càng lúc càng lan rộng!

Hai người chưa kịp chạy được bao xa, mặt đất dưới chân bỗng sụp xuống!

"A!!"

Cả hai rơi thẳng xuống vực tối đen như mực.

Trong bóng tối, Hoằng Huyên ngã đến mức hoa mắt chóng mặt, khắp người đau nhức, không thể nhúc nhích.

Chưa kịp hồi thần, nàng đã cảm nhận được vô số ánh nhìn lạnh lẽo từ xung quanh.

Nàng từ từ mở mắt.

Bốn phía tối đen như mực, vô số con mắt xanh lục sáng rực lơ lửng trong bóng tối.

"Xì xì!"

Âm thanh lưỡi rắn phun ra, tạo thành những đợt âm vang ma quái.

Nàng và A Nhược hoàn toàn bị vây kín.

Hoằng Huyên / A Nhược: "…"

Thì ra Xà Quật phía trên chỉ là bề nổi - cái hố này mới là tổ địa thực sự!

Nơi này nuôi nhốt hàng vạn con Ma Xà đói khát, nếu biết sớm thì có đánh chết nàng cũng không dám mò tới đây.

So với việc bị Phục Niệm đánh một trận, chí ít còn được toàn thây.

Chết ở đây, đến cả tro cốt cũng chẳng còn.

Nàng lặng lẽ rắc một nắm bột "Ẩn Tức Đan", kéo A Nhược vào lòng, cuộn tròn thành một khối, nín thở chờ đợi số phận.

Nhưng… điều đáng sợ nhất lại không xảy ra.

Một luồng khí vô hình từ sâu trong hang động đột ngột khuếch tán.