(Xuyên Nhanh) Phản Diện Tuyệt Sắc

Quyển 1 - Chương 10: Truyện hào môn

Người ta nói nhất đại công nông y khoa, nhị đại tài chính pháp luật, tam đại nghệ thuật thăng hoa. Nhà họ Kim đã bắt đầu từ thế kỷ 20 rồi, không chỉ có gia tộc truyền thừa, mà còn có tài sản được để lại qua các đời.

Những năm gần đây, người làm chủ nhà họ Kim.

Trong sự nghiệp, anh ta cũng là một người có tài kiếm tiền.

Thêm vào đó là tài sản của tổ tiên ở trong và ngoài nước, thiếu gia nhà họ Kim dù không học hành gì cả thì mười đời cũng tiêu không hết. Huống hồ, anh ta không chỉ không học hành gì, mà còn có năng khiếu đáng kinh ngạc về hội họa truyền thống, là một thiên tài.

Mà nhà bọn họ lại con cháu đơn bạc, đời này chỉ có một đứa con trai này, sau này những thứ kia đều là của nó.

Đương nhiên phải ra sức lấy lòng.

"Không thường đến, bình thường chỉ có người độc thân mới tham gia những buổi tụ họp này."

"Vậy, cô ấy hiện tại là độc thân?"

"Có lẽ là vậy, nhưng lát nữa thì không rõ." Thanh niên xua tay, nói.

Kim Tư Ngọc không phải kẻ ngốc, anh ta biết đối phương có ý gì. Trước khi cô đến, anh ta đã nghe được những lời bàn tán có liên quan đến cô.

Đương nhiên hiểu rõ tình hình hiện tại, cô và bạn trai chia tay, hiện tại đang độc thân, cô để ý đến Liễu Chí.

...

Mọi người đều tập trung thảo luận ở phía xa.

Ngọc Hà không nghe thấy, cũng không có hứng thú nghe. Bởi vì tâm trí cô hiện tại, đều dồn vào đống bài viết đoán mò trên mạng, càng xem Ngọc Hà càng cười, cười rất tùy ý.

Cô cong môi, hất mái tóc dài ra sau, người cũng lún sâu vào ghế sofa. Đây là một tư thế rất thoải mái, thể hiện tâm trạng tốt của Ngọc Hà.

Đây cũng là một sự hiểu lầm nực cười, nhưng Ngọc Hà không định giải thích. Thứ nhất, cô không có tài khoản mạng trường, không thể phản hồi những lời đồn đoán trên mạng.

Thứ hai, cô cảm thấy đây không phải là chuyện quan trọng, trả lời lại, mới có thể khiến cô gặp thêm nhiều hiểu lầm không cần thiết.

Dù sao tin đồn về cô đã lan truyền khắp nơi, có thêm một cái cũng chẳng sao...

Người phụ nữ chìm trong chiếc sofa mềm mại, nhàm chán lướt điện thoại. Trên chiếc sofa rộng lớn, chỉ có cô và Liễu Chí.

Rõ ràng ngồi trên một chiếc sofa, tại sao ở giữa lại trống nhiều như vậy? Trước đây anh ta cảm thấy chiếc sofa này nhỏ, không đủ chỗ cho mình, bây giờ lại cảm thấy nó lớn đến kỳ lạ.

Sofa tốt như vậy, làm lớn như vậy để làm gì?

Liễu Chí vẻ mặt bình tĩnh nhấp rượu, nhìn về phía đám người ở đằng xa, ánh mắt lại hoàn toàn đặt trên người Ngọc Hà bên cạnh. Quan sát từng cử chỉ của cô, muốn biết tất cả về cô.

Cô cười, là vì điều gì?

Liễu Chí vô cùng tò mò, nhưng lại không tiện hỏi.

Đàn ông phải giữ giá, chỉ cần giữ giá, mới khiến cô cảm thấy khó có được. Chỉ có khó có được, cô ấy mới biết trân trọng.

Mấy người bạn trai cũ của cô ấy, chẳng phải vì có được quá nhanh, nên mới chia tay sao. Liễu Chí khẽ ho khan hai tiếng, rõ ràng anh bị ý nghĩ của mình làm cho choáng váng, nhưng không hiểu sao, anh lại tuân thủ theo suy nghĩ ấy.

Anh đang đợi cô chủ động, chỉ khi cô chủ động, anh mới để ý đến cô.

Nhưng sự tình sao lại không giống như anh nghĩ?

Ngọc Hà sao còn chưa bắt chuyện với anh? Chẳng phải đã để ý tới anh rồi sao? Vì sao còn chưa tìm anh? Chẳng lẽ muốn anh chủ động, chuyện đó sao có thể!

Anh tuyệt đối sẽ không chủ động, anh mới không cần.

Nhưng cô sao còn chưa nhìn anh! Điện thoại có gì hay ho vậy sao? Liễu Chí vốn dĩ không phải là người có tính nhẫn nại, anh xưa nay nổi tiếng là nóng nảy, nhưng giờ phút này, trái tim thấp thỏm lo âu lại không thể khiến anh nổi giận.

Thậm chí thở mạnh cũng không dám, anh sợ gây ra sự không vui cho Ngọc Hà. Cũng sợ bị cô phát hiện ra tâm tư nhỏ nhặt của mình, như vậy sẽ khiến anh trông có vẻ rất nóng vội.

Anh mới không có, anh còn chưa vừa mắt cô.

Một tra nữ, cặn bã, anh vẫn còn là mối tình đầu, nụ hôn đầu vẫn còn, cái gì cũng còn. Còn cô thì chưa chắc, phỏng chừng tay cũng bị người ta nắm cả trăm tám mươi lần rồi.

Đồ tra nữ chết tiệt, anh không phải loại ngốc tử dễ bị lừa. Anh phải cao ngạo, phải giữ giá!