(Xuyên Nhanh) Phản Diện Tuyệt Sắc

Quyển 1 - Chương 8: Truyện hào môn

"Mục tiêu lần này của cô ta đặt cao thật đấy, lại chọn Liễu Chí, cô ta không biết Liễu Chí ghét nhất loại con gái như cô ta sao?" Có người nhìn thấy cảnh này, nhịn không được cười khẩy.

"Xem ra, hôm nay có kịch hay để xem rồi..." Ánh mắt ác ý rơi trên người cô.

Tà váy của người phụ nữ bay lượn khi di chuyển, tư thái tùy ý, cô hào phóng, không hề sợ hãi.

Ngọc Hà không vội vàng ngồi xuống, mà đi đến bên cạnh Liễu Chí, hơi khom lưng lễ phép hỏi: "Chỗ này không có ai, tôi có thể ngồi không?"

Cô khẽ chỉ tay, chỉ vào vị trí bên cạnh anh. Vòng eo hơi cong xuống, lộ ra chiếc cổ trắng ngần, mảnh mai yếu ớt.

Cô có vẻ đẹp mềm mại của phụ nữ, nhưng lại không có sự rụt rè của phụ nữ. Cô táo bạo và mộng mơ, trong ánh mắt nhìn anh, là tình yêu thẳng thắn.

Mặt Liễu Chí đỏ bừng, hô hấp nặng nề, không thể kịp thời đáp lại, trong mắt tràn đầy vẻ không thể tin được.

Vậy nên, lần này là anh sao?

Ngọc Hà là một người khá cá tính, nhưng không hề ngốc nghếch, cũng không hề kiêu ngạo. Cô biết rõ vì sao không ai dám ngồi vào chiếc ghế sofa cạnh Liễu Chí, Liễu Chí vốn không phải là người có tính khí tốt, tính tình cô độc, nóng nảy.

Chỉ cần sơ ý một chút thôi, rất có thể sẽ chọc giận vị thiếu gia này. Đến cuối cùng náo loạn lên thì khó mà thu dọn.

Nếu là trước đây, có lẽ Ngọc Hà sẽ chọn một góc yên tĩnh để tránh phiền phức, chờ người chủ động đến cắn câu.

Nhưng hôm nay thì khác, cô muốn câu chính là nam chính Kim Tư Ngọc, cậu ấm nhà họ Kim. Một thiếu niên năm nhất đơn thuần, trong sáng.

Không phải Ngọc Hà không muốn chủ động tấn công, chỉ là cô không quen biết đối phương. Hệ thống ngoài việc cung cấp cho cô thông tin sơ lược, thì ngay cả một tấm ảnh cũng không đưa.

Đương nhiên, cô không nhận ra người đó.

Mà tại hiện trường, chiếc sofa nơi Liễu Chí ngồi, bất kể là vị trí hay góc nhìn, đều là tuyệt nhất.

Ngồi ở nơi nổi bật nhất, sẽ khiến người khác nhìn thấy đầu tiên, cũng giúp cô dễ dàng nhìn thấy người mình muốn tìm.

"Xin hỏi, tôi có thể ngồi đây không?" Đợi mãi không thấy ai trả lời, Ngọc Hà dần mất kiên nhẫn, giọng cô nặng hơn một chút.

Nhưng lọt vào tai người khác, vẫn dễ nghe như thường.

"Tùy." Mất một lúc lâu, Liễu Chí mới tìm lại được giọng nói của mình, đáp lời.

Anh muốn lạnh lùng một chút, nhưng khi nhìn thấy đôi mắt xinh đẹp của người phụ nữ, lại bổ sung thêm: "Không phải, không ai, có thể ngồi."

Liễu Chí trông có vẻ hơi cứng ngắc. Anh nói năng lắp bắp, có vẻ hơi kỳ lạ. Nhưng anh không hề nổi giận, cũng không bảo cô ta cút đi, mà chỉ nói rằng bên cạnh anh không có ai, tùy cô ta.

"Được." Nhận được câu trả lời rõ ràng, Ngọc Hà cũng không chút ngại ngần ngồi xuống.

Ghế sofa rất lớn, chiều dài gần hai mét.

Liễu Chí ngồi ở chính giữa, Ngọc Hà chọn một vị trí gần cửa phòng bao để ngồi. Sau đó cô lấy điện thoại ra, đăng nhập vào trang web trường, tìm kiếm thông tin về nam chính Kim Tư Ngọc, chủ yếu là tìm ảnh của cậu ta.

Trong cốt truyện gốc, nguyên chủ chính là quen biết nam chính trong buổi tụ tập này. Quen biết như thế nào, hệ thống không nói cho cô biết.

Không biết là do mới khai giảng, hay là nam chính quá kín tiếng. Ngọc Hà không hề tìm thấy bất kỳ thông tin nào về họa sĩ thiên tài này trên trang web trường.

Nhưng lại thấy mấy bài viết về mình.

Hơn nữa còn là bài đăng cách đây hai phút.

Tiêu đề bài viết là "Mục tiêu mới của Ngọc đại tình chủng, thật sự trâu bò", "Ai sẽ là kẻ ngốc thứ 105 đây?", "Cược một ván, lần này Ngọc tỷ xong thật rồi, vì chị ấy muốn cua Liễu Chí".

Mấy bài viết, thời gian đăng đều không quá bốn phút, không cần nghĩ cũng biết người đăng cũng ở trong buổi gặp mặt này.

Ngọc Hà không giận, vì bài viết của cô quanh năm suốt tháng đều hot trên mạng trường. Chỉ là cô không ngờ, người ở đây lại cho rằng cô muốn quyến rũ Liễu Chí.