"Thấy không, người phụ nữ đằng trước chính là "Bách nhân trảm" (biệt danh của nữ chính) nổi tiếng của trường đấy."
"Chính là người phụ nữ khiến hai hotboy của hai khoa lao vào đánh nhau đấy à? Nhìn cũng có ra gì đâu, sao nhiều người thích thế."
"Thích ư? Ai thích chứ, đều là đùa bỡn cô ta thôi, một con đào mỏ, sớm đã bị người ta bóc tem rồi. Sao có thể thật lòng yêu đương với cô ta, chẳng qua là chơi bời thôi." Liễu Chí vừa nói vừa cười khẩy, dập tắt điếu thuốc trên tay.
Nhưng còn chưa dứt tiếng cười, khóe mắt anh đã thấy một nam sinh tóc đen, dáng vẻ ăn mặc tươi sáng, thân hình cường tráng vạm vỡ đột nhiên từ con đường nhỏ bên kia xông ra, chặn đường Ngọc Hà đang định rời đi.
"Anh không đồng ý chia tay!" Nam sinh kia dáng người cao lớn, tướng mạo anh tuấn.
Nhưng giờ phút này lại giống như một người đàn bà chanh chua bị uất ức, không chỗ trút giận, túm lấy Ngọc Hà phát điên.
"Em thật sự giống như lời bọn họ nói, chỉ thích tiền của anh." Anh chặn đường Ngọc Hà, không màng đến ánh mắt kỳ dị của người đi đường, vừa khóc vừa nói.
Bộ dạng kia thảm hại đến mức nào thì có mức đó.
Mà cô gái bị chặn lại, lạnh lùng nhìn người đàn ông phát điên, giống như đang nhìn một người không quen biết.
Khẽ hếch cằm, lạnh nhạt đứng xem.
Nhưng chính là người này, hôm qua còn nói yêu anh, hôm nay đã muốn chia tay với anh! Cô ta sao có thể cặn bã như vậy!
"Anh không đồng ý chia tay, em đừng hòng thoát khỏi anh!" Đuôi mắt nam sinh đỏ hoe, ngữ khí kích động, vừa nói vừa muốn túm lấy tay Ngọc Hà.
Ngay khi mọi người đang xem kịch hay, chuẩn bị xem Ngọc Hà thu dọn tàn cuộc như thế nào. Liễu Chí vốn đang đứng trong đám đông, nhàn nhã trò chuyện với người khác, thấy cảnh này, thấp giọng mắng một câu "Mẹ kiếp!".
Anh ta không nhịn được mà bước nhanh ra khỏi đám đông, chen vào giữa hai người. Tách Ngọc Hà ra khỏi gã đàn ông đột nhiên xuất hiện kia.
"Mẹ nó, sao cô nhiều bạn trai thế hả!" Giọng anh ta chán ghét, nhưng người lại rất thành thật đứng về phía Ngọc Hà. Chặn đứng người đàn ông muốn động tay động chân với Ngọc Hà.
"Mẹ kiếp!" Thấy cô ta vẻ mặt thờ ơ, Liễu Chí càng muốn bóp chết cô ta!
Mắng xong câu này, Liễu Chí nhìn về phía nam sinh cao lớn kia, ngữ khí không tốt nói: "Nghe không hiểu tiếng người hả? Hay là não không dùng được, đã nói chia tay rồi, thì cút!"
Liễu Chí người như tên, âm hiểm hung ác khó trêu.
Ở đại học A, anh ta nổi tiếng là thiếu gia tính tình nóng nảy. Người thì hung dữ mà mồm thì cũng ngoa, nhưng người ta đúng là thiếu gia thật, nhà làm bất động sản, đứng đầu cả nước.
Bất cứ ai thấy cũng phải nhường ba phần.
Người vốn còn muốn dây dưa thấy là anh, cũng không dám tiến lên nữa. Bởi vì người này, còn có tiếng là hiếu chiến.
Ở trường này không ai không biết, nếu thật đánh nhau, thì chính là đánh đến chết. Đánh xong lôi đến bệnh viện nhà anh ta, chữa trị bao khỏi.
Dù hắn có không cam tâm đến đâu, nhưng mọi chuyện đã thế rồi.
Hắn cũng chỉ có thể rời đi, có điều lúc đi vẫn không rời mắt khỏi Ngọc Hà. Ánh mắt luyến tiếc, nhớ nhung dính lấy cô khiến Ngọc Hà cảm thấy ghê tởm.
Cô chán ghét dời tầm mắt, trong lòng không khỏi sinh ra một tia cảm xúc tiêu cực. Lần này, coi như cô xui xẻo nhìn lầm người. Vốn tưởng rằng vớ được một tên ngốc thật thà, hẹn hò vài ngày tiện thể kiếm chút tiền tiêu xài, không ngờ chia tay lại khó dây dưa đến vậy.
“Cảm ơn.” Sau khi người kia rời khỏi tầm mắt, Ngọc Hà nhìn về phía thanh niên đang chắn trước mặt cô, Liễu Chí.
Thanh niên trước mặt dáng người cao lớn, vì thích văn hóa xe phân khối lớn nên đeo khuyên tai, kính râm, mặc áo khoác da phong cách punk, mái tóc đen hất ngược ra sau, khiến anh trông vô cùng nổi bật chói mắt.
Gương mặt diễm lệ, chỉ cần nhìn một lần là có thể nhớ kỹ.
Hai người không cùng khóa cũng không cùng khoa, nhưng lại thuộc cùng một câu lạc bộ thiên văn. Trong các hoạt động của câu lạc bộ, đã gặp nhau vài lần. Tự nhiên mà quen biết, nhưng không thân cũng không chơi chung.
Liễu Chí rất có tiền, nhưng quá có tiền, cộng thêm tính tình không tốt, thường xuyên đánh nhau gây gổ. Khó mà thao túng được, dễ xảy ra chuyện.
Ngọc Hà thích tiền, nhưng không phải đồ ngốc.
Cô chỉ tìm người thật thà, đám nhà giàu mới nổi ngốc nghếch. Loại đàn ông này dễ nói chuyện, còn nguyện ý tiêu tiền cho cô, dùng càng tiện lợi.
Ngọc Hà không phủ nhận mình là tra nữ, cô tra rõ ràng, ai cũng biết. Đã như vậy còn nguyện ý ở bên cô, chẳng phải bày tỏ là không có não, hơn nữa máy rút tiền chủ động dâng đến cửa cô không dùng thì để làm gì?