Kiều Kiều Ngoan Như Thế, Phó Gia Mau Phá Giới Đi!

Chương 10

Số của trợ lý Phó Cảnh Thần cũng bị Dư Ca đưa vào danh sách đen.

Trong l*иg ngực Phó Cảnh Thần tích tụ một cơn giận vô danh không có chỗ phát tiết, tức đến mức muốn đập điện thoại, trên mặt anh ta vẫn còn dấu tát của Dư Ca.

Cô muốn đi thì cứ đi, dù có chết ngoài kia, anh ta cũng sẽ không quan tâm nữa!

Rồi sẽ có ngày cô hối hận.

Sẽ có ngày, anh ta khiến cô phải khóc lóc cầu xin quay về!

Anh ta, Phó Cảnh Thần có thừa thời gian.

Phó Cảnh Thần cười lạnh, siết chặt điện thoại, mặt mày u ám, lái xe rời đi.

Bệnh tình của Dư Ca nghiêm trọng đến mức cần phải cắt bỏ toàn bộ tuyến vυ', nhưng cô chọn điều trị bảo tồn, không muốn trước khi chết còn phải chịu khổ như vậy, chết mà còn xấu xí.

Vì hóa trị, tóc cô bắt đầu rụng từng mảng, cả người tiều tụy, không còn hình dáng con người.

Không có lớp trang điểm che đi, gương mặt cô trắng bệch đến mức không thể nhìn, xấu xí như ma, không còn vẻ rạng rỡ ngày nào, xấu đi rất nhiều.

Lúc đầu bác sĩ Tần cũng khuyên cô phẫu thuật, sau đó không khuyên nữa, chỉ mong cô vui được ngày nào hay ngày đó, nghĩ đủ cách để làm cô vui.

Bác sĩ Tần biết, thời gian của Dư Ca không còn nhiều.

Mỗi sáng khi tỉnh dậy, Dư Ca đều rất vui, trên bàn trong phòng bệnh luôn có một bó hoa hồng rực rỡ.

Là loài hoa cô thích nhất.

Dư Ca ôm hoa cười rạng rỡ, điều đó khiến tâm trạng cô rất tốt, cô ngẩng đầu nhìn Tần Tử cười: “Bác sĩ Tần, sao anh biết tôi thích hoa hồng vậy?”

Tần Tử chưa từng gặp bệnh nhân nào lạc quan như vậy, sắp chết rồi mà vẫn có thể vui vẻ như thế. Anh ấy nhìn cô cười, nhưng không trả lời câu hỏi.

Anh ấy cũng chỉ là nhận lời người khác, mượn hoa dâng Phật mà thôi.

Người đó, lại không chịu xuất hiện.

Tần Tử mặc áo blouse trắng bước vào, Dư Ca ngồi bất động trên giường, nghe thấy tiếng động cũng không quay đầu lại, khẽ thì thầm: “Bác sĩ Tần, tuyết rơi rồi.”

“Ừ.”

“Dư Ca, cô phải khỏe lại.”

Dư Ca ôm hoa, đáp lời bác sĩ Tần: “Được.”

Tần Tử ngẩng đầu, chỉ thấy ngoài cửa sổ tuyết rơi trắng xóa, trận tuyết này đến sớm hơn mọi năm.

Dư Ca cũng nhìn ra ngoài cửa sổ, mỉm cười nói: “Tôi thích tuyết nhất.”

Tết sắp đến, đường phố Kinh Thành phủ đầy tuyết trắng, tuyết dày khiến xe cộ di chuyển khó khăn, cả thành phố chìm trong không khí vui tươi và yên bình.

Mọi thứ đều rất đẹp.

Nhưng Dư Ca lạc quan vẫn không thể vượt qua mùa đông buồn bã này.

Không thể bước qua năm mới.

Dư Ca đã chết.

Cô chết một mình trong mùa đông lạnh giá kéo dài.

Ngày Dư Ca qua đời, con của Phó Cảnh Thần vừa chào đời, là một cặp long phụng.

Anh ta đang ở bệnh viện cùng Trình Nhiên và hai đứa trẻ mới sinh.