Kiều Kiều Ngoan Như Thế, Phó Gia Mau Phá Giới Đi!

Chương 8

Câu nói ấy vì giận quá mà thốt ra không qua đầu óc, về sau đã đeo bám Phó Cảnh Thần suốt cả cuộc đời.

Để rồi không biết bao nhiêu lần, anh ta hối hận trong những đêm khuya.

Vì sao lại nói ra lời độc địa đến thế với cô.

Vì sao lại đối xử với cô như vậy.

Hàng mi của Dư Ca khẽ run, nơi ngực đau nhói như bị kim đâm.

Cô đỏ mắt, cúi người nhặt bản ly hôn lên, ôm lấy như báu vật, ngẩng đầu, nở nụ cười chói mắt đầy ác ý với anh ta: “Lần sau, anh tốt nhất là đánh chết tôi đi.”

“Nếu không tôi sẽ hóa thành lệ quỷ bám chặt lấy anh.”

“Tôi sẽ khiến anh cả đời này không được yên thân.”

Phó Cảnh Thần lạnh lùng liếc cô một cái như băng trong hồ sâu, không muốn đôi co thêm, cầm áo khoác bước nhanh ra ngoài.

Lúc đến cửa, anh ta quay đầu nhìn Dư Ca: “Căn nhà đó để cho cô, cô cứ ở tiếp đi.”

“Tôi nhìn cũng ngứa mắt.”

Dư Ca ôm chặt bản ly hôn trong tay, nhìn theo bóng lưng anh ta khuất dần, mắt đỏ hoe, giọng khàn đặc: “Phó Cảnh Thần, nếu có kiếp sau… chúng ta đừng gặp lại nhau nữa.”

Phó Cảnh Thần nắm lấy tay nắm cửa lạnh toát, quay đầu cười giễu cợt, đáy mắt toàn châm chọc: “Dư Ca, đến nước này rồi, đừng diễn nữa.”

“Nếu thật có kiếp sau, vậy thì quá tốt. Tôi cũng chẳng muốn bị buộc chung với cô thêm lần nào nữa.”

Nói xong, Phó Cảnh Thần đóng sầm cửa bỏ đi.

Cánh cửa vang lên một tiếng “rầm” chát chúa, khung cửa cũng rung lên, bóng tối bên ngoài hoàn toàn nuốt trọn ánh sáng cuối cùng.

Mẹ Dương ôm bản ly hôn như của quý, dẫn Trình Nhiên rời đi.

Trình Nhiên sờ bụng bầu, ánh mắt mang theo vài phần kɧıêυ ҡɧí©ɧ liếc nhìn Dư Ca.

Dư Ca vẫn ngồi trên ghế sofa, không động đậy.

Cô tiện tay cầm cây gậy bóng chày bên cạnh lên, khẽ nhấc, mắt dài lạnh lẽo nhìn Trình Nhiên một cái.

Sắc mặt Trình Nhiên khẽ thay đổi, có chút kiêng dè liếc nhìn Dư Ca rồi vội vàng nhấc chân rời khỏi.

Dư Ca mệt mỏi cả thể xác lẫn tinh thần, tựa người vào sofa, khẽ nhắm mắt thở ra một hơi.

Cô mỉm cười, ôm bản ly hôn vào ngực rồi bước ra ngoài.

Chân cô vừa mới bước qua ngưỡng cửa, một ngụm máu đỏ tươi đã phun ra khỏi miệng.

Máu bắn lên tường Bích, như đóa máu vỡ nát tàn úa.

Cơ thể cô chao đảo, hai chân mềm nhũn, lập tức quỳ rạp xuống sàn nhà lạnh lẽo.

Người hầu trong biệt thự nhìn thấy nhưng không ai dám bước tới đỡ cô.

Dư Ca chống một tay lên Tường Bích, khom lưng dựa vào đó thở dốc, l*иg ngực phập phồng dữ dội. Vệ sĩ định đỡ cô nhưng bị cô đẩy ra.

“Chỉ là ho ra máu thôi, chưa chết được.”

“Đừng ai theo tôi nữa.”

Dư Ca đưa tay lau vết máu nơi khóe miệng, chống vào Tường Bích đứng dậy, từng bước từng bước rời đi, gắng gượng quay về nhà.