Nhật Ký Trưởng Thành Của Tiểu Quỷ

Chương 8

Sắc mặt Úc Nghi Huyền đại biến: 【...Em không ở cùng A Phù sao?】

Con chồn tuyết say rượu, nói năng cũng chậm chạp: 【Không, A Phù vào phòng sưu tập chơi, em không vào theo.】

Úc Nghi Huyền dự cảm chẳng lành trong lòng, vội vã chạy lên phòng sưu tập ở tầng ba, con chồn tuyết nhận ra tình hình nghiêm trọng, vội vàng dùng đôi tay nhỏ xoa xoa mặt, lấy lại tinh thần rồi theo sát phía sau.

Úc Nghi Huyền đi một vòng trong phòng sưu tập, không thấy bóng dáng A Phù đâu, sau đó ông vội vã chạy ra ngoài cửa, tìm kiếm khắp nơi bóng dáng cục vàng nhỏ ấy, gào thét: 【A Phù!! A Phù con ở đâu?!!】

Lúc này trên mặt băng, máy dò sóng âm của đội nghiên cứu đột nhiên phát ra cảnh báo, nhà nghiên cứu sợ đến tái mặt, đột ngột đứng dậy, giọng run rẩy không ngừng: "Có... có quỷ dị đang nói chuyện."

Qua nhiều năm quan sát, viện nghiên cứu đã phát hiện một loại sóng âm tần số thấp xuất hiện thỉnh thoảng mà không rõ nguồn gốc.

Những âm thanh này giống như tín hiệu giao tiếp từ xa của một sinh vật nào đó.

Sau khi xác nhận được sự tồn tại của sinh vật quỷ dị, họ nghi ngờ đây chính là ngôn ngữ riêng của loài sinh vật này.

Trưởng nhóm nghiên cứu sắc mặt nghiêm trọng, triệu tập mọi người giải mã khẩn cấp tần số này, họ tin chắc trong đó nhất định ẩn chứa thông tin quan trọng về sự tồn vong của nhân loại.

Vì tiếng gào thét của Úc Nghi Huyền, các quỷ dị khác ở khắp nơi cũng tích cực hưởng ứng:

【Ơ, chuyện gì vậy, đứa nhỏ nhà Úc Nghi bị lạc à, sao lại hét to thế?】

【Phải đó, Úc Nghi Phù bị người đưa đi rồi, tôi còn gặp họ, định giúp một tay mà không đánh lại.】

【Khϊếp, gia tộc các người uống nhiều nước thải hạt nhân quá hay sao? Trí thông minh kém thì thôi đi, đằng này yếu đến mức người thường cũng đánh không lại. Lỡ mai mốt bị tàu đánh cá nào đó bắt được, rồi bị làm thành món ăn, nhớ kêu cứu bọn này nhé~】

【Gia tộc các người còn dám nói bọn ta? Ai chẳng biết đệ đệ nhà các người đi tới địa bàn của nhân loại một chuyến, kết quả làm việc không công mười năm, không kiếm được đồng nào, cuối cùng còn bị người ta bắt vào trong đó. Nói đến vô dụng, các người mới là vô dụng nhất!】

【...】

Trong cuộc trò chuyện riêng của quỷ dị này tin tức hỗn tạp, lại còn thích vạch trần chuyện cũ của nhau, chỉ có các nhà nghiên cứu là không biết gì, cứ chăm chỉ giải mã lời nói của chúng.

Còn Úc Nghi Huyền khi nghe tin A Phù bị người đưa đi thì ngồi không yên nữa, trước khi ra cửa đi tìm A Phù, ông đặc biệt quay lại phòng nhìn một cái.

Một chú chim nhỏ màu vàng đang cuộn tròn ngủ ngon lành trong ổ làm từ gối, thân hình của nó to hơn A Phù một vòng, màu sắc cũng rực rỡ chói mắt hơn.

Xác định vợ vẫn đang ngủ, Úc Nghi Huyền mới yên tâm, khẽ khàng đóng cửa lại, lao tới địa bàn của loài người để tìm đứa con trai yêu quý.

Sáng sớm, các cụ già tràn đầy sức sống bắt đầu tập thể dục buổi sáng, trong khi đám người trẻ ủ rũ lê bước đến nơi làm việc, bắt đầu một ngày cày cuốc mới.

Cậu bé khoảng ba bốn tuổi ngồi thẳng lưng nghiêm chỉnh trước bàn học đọc sách, bên cạnh là một quả cầu lông vàng tròn tròn đang nép vào tay cậu, tò mò nhìn cuốn sách đang mở.

Thứ này có gì thú vị nhỉ, sao con người hai chân cứ nhìn chằm chằm vào nó thế?

A Phù tò mò nghiêng đầu, tiến lại gần ngửi ngửi cuốn sách, bất chợt ngậm góc trang sách gặm thử.

Vị khô khô, chẳng có mùi gì, không ngon bằng bánh mì.

Cậu bé thấy chú chim đang ăn sách, nhẹ nhàng giơ tay ngăn lại, đẩy cuốn sách sang bên cạnh, nghiêm túc giải thích với chú chim: "Không được đâu chíp chíp à, ba nói trên này có mực in, có hại cho cơ thể. Trẻ con không được ăn, chíp chíp cũng không được ăn."

A Phù nhìn đôi lông mày nhíu chặt của cậu bé, vô thức buông chiếc mỏ màu vàng ấm áp ra.

Cậu bé khen ngợi: "Chíp chíp ngoan quá."

Cậu bé này là con trai của Thẩm An, tên là Thẩm Gia Mộc.

Tối qua khi Thẩm An và A Phù về nhà, Thẩm Gia Mộc đã ngủ rồi, sáng sớm hôm nay vừa thức dậy đã thấy ba về nhà, còn mang về cho mình một chú vẹt đáng yêu, lập tức vui sướиɠ không thể tả.

Thẩm Gia Mộc là đứa trẻ trầm tính kín đáo, cảm xúc ổn định, không hay ồn ào náo động, nên Thẩm An không lo con trai sẽ thô bạo làm tổn thương chú chim.

Thẩm Gia Mộc cũng rất trân trọng ôm A Phù vào lòng, cậu bé thừa hưởng hoàn hảo vẻ đẹp trai của Thẩm An, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh xắn, môi đỏ răng trắng, hai má còn phúng phính đầy baby fat.

Thẩm Gia Mộc nhìn chú chim trong lòng, đôi mắt trong veo tràn đầy tình cảm yêu thương dành cho sinh vật nhỏ bé, nghiêm túc hứa với ba: "Con nhất định sẽ chăm sóc tốt cho chíp chíp."