Nữ Phụ Pháo Hôi Không Muốn Đi Theo Cốt Truyện

Chương 2

"Không phải, ý của anh muốn nói không phải như vậy." Trần Thành Chi khẽ lên tiếng, vẻ ửng đỏ trên mặt cũng bớt dần.

Không phải ý như vậy, vậy ý của anh ta là gì chứ? Đồng Đồng thầm nhíu mày, nhưng ngoài mặt vẫn giữ vẻ dịu dàng: "Em biết mà, chỉ là em sợ anh hiểu lầm thôi."

"Anh không hiểu lầm đâu." Trần Thành Chi im lặng, nằm yên trên giường bệnh.

"Anh hông hiểu lầm là tốt rồi. Em vừa gọi một bát cháo trắng, nghĩ bụng nếu anh tỉnh lại lúc này thì có thể ăn chút lót dạ, cháo còn nóng hổi, anh tranh thủ ăn đi nhé!"

"Cảm ơn em."

Trần Thành Chi từ từ ngồi dậy, mặc dù bình truyền dich đã được tháo nhưng tay anh vẫn còn băng dính trắng dán vết thương.

Trong thời gian hôn mê, anh đã được truyền nhiều dịch dinh dưỡng, nên người trông có chút phù nề.

Đồng Đồng khẽ lắc đầu: "Anh có sức ăn không? Hay là em đút cho anh nhé?"

Nể tình anh là bệnh nhân, Đồng Đồng cố ý hỏi thêm vài câu.

Trần Thành Chi từ chối: "Không cần đâu, anh vẫn còn tự ăn được."

"Người nhà anh không ai đến thăm anh sao?"

"Họ vẫn còn ở nước ngoài."

"Ở nước ngoài sao? Để anh một mình về trước à?"

"Ừ. Họ có việc bận."

"Vậy anh cũng hiểu chuyện thật đấy."

"Trông em không giống người lớn tuổi nhưng lại rất trưởng thành."

"Tuổi tâm lý của em trưởng thành, còn không được ?" Đồng Đồng nháy mắt tinh nghịch.

"..." Trần Thành Chi khẽ mỉm cười, ánh mắt thoáng chút ngạc nhiên cũng như cảm kích.

Trần Thành Chi không nói gì nữa.

"Này, Trần Thành Chi, anh đã cứu em, anh có muốn em báo đáp gì cho anh không?"

Trên gương mặt tái nhợt của Trần Thành Chi lộ ra một tia nghi hoặc: "Báo đáp? Em muốn báo đáp anh cái gì?"

"Anh liều mình cứu em, anh không có chút gì muốn em báo đáp sao? Anh cứ nói, chỉ cần trong khả năng của em, em chắc chắn sẽ cố gắng giúp anh."

Trần Thành Chi nhẹ nhàng lắc đầu: "Anh cứu cô không phải vì báo đáp gì cả, chỉ là tiện tay mà thôi."

"Anh thật sự không muốn sao?"

Trần Thành Chi lắc đầu.

Đồng Đồng đành phải nói: "Vậy được ạ, bây giờ em nợ anh một điều kiện, sau này nếu anh nghĩ ra điều gì thì đến tìm em, em vẫn sẽ giữ lời."

"Đương nhiên, trước khi anh xuất viện, vì người nhà của anh không có ở đây, nên là em sẽ chăm sóc anh!"

Trần Thành Chi muốn mở miệng từ chối, nhưng chưa kịp nói thì đã bị Đồng Đồng chặn lại.

"Em suýt chút nữa đã hại anh bị thương nặng, nếu người nhà anh biết, chẳng phải em sẽ gặp rắc rối sao? Để em chăm sóc anh, cũng là để chứng tỏ em là người biết ơn. Hơn nữa, anh cũng chỉ ở lại vài ngày thôi, bác sĩ nói quan sát thêm hai ngày là có thể xuất viện rồi."

Trần Thành Chi uống bát cháo xong rồi ngủ một giấc, về cơ bản mọi hoạt động đều không có vấn đề gì. Đồng Đồng ngủ ở giường bên cạnh Trần Thành Chi, thấy Trần Thành Chi sinh hoạt bình thường, lúc này mới yên tâm đi ngủ.

Mệt mỏi cả một ngày, vẫn nên nghỉ ngơi cho khỏe.

Đêm đó, Đồng Đồng nằm mơ thấy những gì được miêu tả trong cuốn sách về cuộc đời của "cô ấy" trong sách.

Sau khi Trần Thành Chi tỉnh lại, Đồng Đồng ân cần hỏi han, sợ Trần Thành Chi vì mình mà bị thương, lại thêm người nhà của Trần Thành Chi đều đang ở nước ngoài, Đồng Đồng cũng chủ động đảm nhận việc chăm sóc Trần Thành Chi.

Điểm khác biệt là, Đồng Đồng trong sách không nhìn thấy cuốn tiểu thuyết kia như cô, dường như cô ấy đã thích Trần Thành Chi ngay từ giây phút anh cứu cô.

Đồng Đồng trong sách cũng không giấu giếm người nhà như cô, thẳng thắn giới thiệu Trần Thành Chi cho người nhà, thậm chí trước mặt người nhà còn không che giấu sự yêu thích của mình với Trần Thành Chi, còn nói đùa rằng sau này tìm bạn trai nhất định phải tìm một người rất giống Trần Thành Chi.

Ngốc quá...

Đây là tình yêu thuần khiết sao?

Đồng Đồng ngây ngốc đứng nhìn, chỉ muốn xông lên tát cho mình trong mộng mấy cái. Tuổi này rồi mà còn yêu đương ngây thơ! Yêu đương mù quáng cút đi!

Từ đó về sau, chuyện Đồng Đồng thích Trần Thành Chi đã được công khai trước mặt gia đình Đồng gia, còn những chuyện vặt vãnh sau này của Đồng Đồng, bố mẹ Đồng Đồng càng không để ý.

Khi khai giảng, Trần Thành Chi chuyển đến trường quý tộc mà Đồng Đồng đang học, ở trường, Đồng Đồng bắt đầu công khai theo đuổi Trần Thành Chi, hung dữ với những nữ sinh đến gần Trần Thành Chi, dọa tất cả nữ sinh bên cạnh Trần Thành Chi sợ hãi chạy mất.

... Đúng là một nữ phụ độc ác tiêu chuẩn! Mặc dù chỉ là vai phụ mờ nhạt.

Nếu người kia không phải là Đồng Đồng, Đồng Đồng còn muốn xông lên mắng vài câu...

Thật trùng hợp, nữ chính trùng sinh vào lúc này, cũng học ở trường này, thế là mở ra một cuộc tình tay ba hỗn loạn.

Khiến Đồng Đồng hoa mắt chóng mặt.

Vốn là câu chuyện tình yêu thời thanh xuân lại như biến thành một câu chuyện trinh thám.

...

Từ cấp ba cho đến đại học, từng khung cảnh, Đồng Đồng không lúc nào không muốn tát cho mình trong mộng một cái.

Cuối cùng, đến năm tốt nghiệp đại học, Trần Thành Chi tỏ tình với nữ chính Tô Hiểu Hiểu, Đồng Đồng biết tin này thì gần như phát điên.

Trần Thành Chi chỉ có thể là của cô!

Với suy nghĩ đó, Đồng Đồng tìm người bắt cóc Tô Hiểu Hiểu, đang định gϊếŧ Tô Hiểu Hiểu thì nam chính và các fan của Tô Hiểu Hiểu đều tìm đến.

Đồng Đồng hoàn toàn thất bại, gia đình phá sản, bố mẹ anh em lần lượt qua đời, bản thân cô bị đưa đến châu Phi đào than.

"Đúng là đồ ngu ngốc trong đầu chỉ biết yêu đương mù quáng! Nhà họ Đồng sao lại sinh ra thứ này!" Đồng Đồng nhìn mỏ than đen kịt, môi trường sống tồi tệ, miệng không ngừng mắng chửi, tức đến phát điên!

Vừa mở mắt, lại phát hiện trước mắt đã thay đổi, bốn phía đều là tường trắng, trong không khí còn có mùi thuốc khử trùng.

—— là bệnh viện.

Đồng Đồng ôm đầu khó khăn ngồi dậy, vỗ vỗ trái tim bị tổn thương của mình, thở dài một hơi: "Yêu đương mù quáng thật đáng sợ."

Một ánh mắt dò xét sâu sắc truyền đến từ bên cạnh, Đồng Đồng quay người lại, phát hiện là Trần Thành Chi lúc nhỏ, trong mắt mang theo một tia ghét bỏ.

Trần Thành Chi hỏi: "Em sao thế? Gặp ác mộng à?"

Ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ chiếu vào mặt Đồng Đồng, điều kiện bẩm sinh của Đồng Đồng rất tốt, đôi mắt to tròn, trong veo, sống mũi cao, miệng nhỏ, là kiểu ngoại hình thỏ trắng được người lớn yêu thích, nhìn qua không có vẻ gì là hung dữ.

Lúc này, cô chớp mắt mấy cái, xua tay: "Mơ thấy đồ ngốc..." Chưa nói hết câu, Đồng Đồng đã nhận ra lời mình nói có lẽ không được văn minh, liền uyển chuyển nói, "Mơ thấy chuyện không hay lắm, không sao, không sao!"

Chuyện lớn đấy! Đám ngốc! Còn có người trong mộng giống hệt cô mà lại bị ngu!

Trần Thành Chi nhíu mày, thấy Đồng Đồng không muốn nói tiếp nên cũng không hỏi nữa: "Anh không biết bây giờ phải kiêng những gì, nên anh có mua chút cháo trắng về."

Trần Thành Chi dậy sớm, sáng sớm đã đi mua bữa sáng về.

"Anh dậy sớm thế?"

"Trước đó ngủ nhiều quá, giờ không ngủ được."

Nói xong, Trần Thành Chi đưa bữa sáng cho Đồng Đồng.

"Anh đã hỏi bác sĩ rồi, ông ấy nói cơ thể anh không có vấn đề gì lớn, có thể là do nhất thời bị hoảng sợ, cộng thêm quá mệt mỏi, nên mới hôn mê lâu như vậy, không có vấn đề gì lớn. Anh cũng đã làm các xét nghiệm cần thiết, chắc tối nay sẽ có kết quả, em cũng có thể về được rồi."

"Thật sự không có vấn đề gì chứ? Anh không lừa em chứ?"

"Em có thể đi hỏi bác sĩ."

"Vậy thì tốt!"

"Đúng rồi, tiền viện phí em trả cho anh trước đó..."

Trần Thành Chi còn chưa nói hết, đã bị Đồng Đồng ngắt lời.

"Tiền viện phí là em phải trả, nếu không có anh, em bây giờ không biết sống chết thế nào, nên em có nghĩa vụ trả tiền viện phí cho anh, nếu anh còn từ chối, em thật sự sẽ rất áy náy, áy náy rất lâu!"

Trần Thành Chi sửng sốt một chút, sau đó đáp: "Vậy làm phiền em rồi."

Hai người không nói chuyện thêm, Đồng Đồng cũng không muốn tìm hiểu thêm về Trần Thành Chi.

Trong giấc mơ tối qua, Trần Thành Chi là người cuối cùng phá hủy tất cả của nhà họ Đồng, mặc dù là do "cô" trong mộng gây ra, nhưng Đồng Đồng nhất thời vẫn không thể chấp nhận được.

Buổi tối, lấy kết quả xét nghiệm, kết quả cho thấy các chỉ số cơ thể của Trần Thành Chi đều rất bình thường.

Trần Thành Chi không chủ động thêm WeChat của Đồng Đồng, Đồng Đồng cũng không mặt dày hỏi Trần Thành Chi.

Hai bên trao đổi số điện thoại.

Đồng Đồng nói với Trần Thành Chi: "Nếu anh nghĩ ra yêu cầu gì, thì nhớ gọi điện cho em!" Cầu về cầu, đường về đường, đừng gọi điện, tốt nhất là sau này hai người đừng gặp lại nhau nữa.

Trần Thành Chi gật đầu.

Đồng Đồng quay người định bắt taxi, Trần Thành Chi đã gọi được một chiếc taxi.

"Khu biệt thự Bảo Sơn."

Khu biệt thự Bảo Sơn?!

Đồng Đồng trợn tròn mắt, quay lại hỏi: "Khu biệt thự Bảo Sơn? Chữ Bảo trong bảo bối, chữ Sơn trong núi lớn? Anh sống ở đó?!"

Trần Thành Chi không hiểu sao Đồng Đồng lại phản ứng dữ dội như vậy: "Sao thế?"

Đồng Đồng rất kích động, chỉ muốn nghe được một câu trả lời: "Anh đừng hỏi em tại sao, anh chỉ cần nói cho em biết có phải hay không là được!"

Trần Thành Chi khẽ gật đầu.

"Anh có phải sống ở căn nhà số 465 không?"

Mặt Trần Thành Chi hơi ửng đỏ, kinh ngạc nói: "Sao em biết?"

Đồng Đồng lại như mất hết sức lực, ánh mắt mất đi vẻ lanh lợi: "Học kỳ sau anh có phải sẽ đến trường Thánh Lợi Hoa học phải không?"

"Em ngay cả chuyện này cũng biết?"

Đồng Đồng không trả lời câu hỏi của Trần Thành Chi, mà cúi đầu lẩm bẩm: "Là thật, là thật... rốt cuộc là chuyện gì? Sao lại như vậy?"

Đồng Đồng ngồi xổm xuống đất, thông tin và cốt truyện phức tạp khiến đầu óc cô muốn nổ tung, cô đau đớn nhắm mắt lại, không nghe thấy bất cứ âm thanh nào từ bên ngoài.

Sao có thể như vậy? Không thể nào! Không thể nào!

【 Đinh đong ~ Hệ thống số 24 đã liên kết thành công với ký chủ Đồng Đồng! Mời ký chủ và nam phụ Trần Thành Chi cùng nhau về nhà! 】

Trong đầu đột nhiên vang lên một âm thanh kỳ lạ.

Đồng Đồng ngẩng đầu lên, phát hiện thế giới biến thành một màu xám xịt, mọi người dường như đều bị đóng băng, không có bất kỳ cử động nào, chỉ có cô và một quả cầu màu trắng mập mạp bên cạnh là có màu sắc.

Đồng Đồng hoảng sợ kêu lên: " Cậu là ai?"

"Xin chào ký chủ! Tôi là hệ thống thức tỉnh vai phụ! Những ngày tiếp theo chúng ta sẽ đồng hành cùng nhau!"

Vãi chưởng! Gặp lừa đảo rồi!

Đồng Đồng kinh ngạc, ngay cả chuyện đau đầu cũng tạm thời bị cô gạt sang một bên.

Quả cầu tròn vo sáng bóng bay lượn trên không trung, sáng đến mức Đồng Đồng không mở nổi mắt.

"Vậy chẳng phải tôi chính là người được chọn trong truyền thuyết sao?"

Khi còn trẻ ai cũng có lúc ngông cuồng, Đồng Đồng tuổi không lớn lắm, từ nhỏ trông rất ngoan ngoãn, nhưng thật ra bên trong lại là một người mắc bệnh tuổi dậy thì.

【 Người được chọn? 】 Hệ thống nghi hoặc một chút, lập tức phản ứng lại. 【 Xin lỗi ký chủ đại nhân, người được chọn của thế giới này không phải là cô! 】