Ta Nhờ Ác Độc Trở Thành Hắc Nguyệt Quang Của Lục Giới

Chương 2

Hai trăm năm qua, hồn phách của Đấu Tinh được nuôi dưỡng trong linh phủ của nàng, nếu Đấu Tinh sống lại rồi chiếm lấy thân xác nàng, thì nàng sẽ hoàn toàn biến mất, không còn tồn tại trên thế gian này nữa.

Nhuận Mộc bị lời nói của nàng làm cho cứng họng, không biết phản bác thế nào, liền quất một roi lên người nàng, hồi lâu sau mới nghẹn giọng nói:

"Ngươi... Ngươi... Ngươi dám thiêu hủy thân thể của Đấu Tinh Thượng Tiên!"

Trong cổ họng Âm Yểu Yểu lại trào ra vị máu tươi, nàng liếʍ môi, nhếch miệng cười nhạt: "Thiêu thì đã sao? Gϊếŧ thì đã sao? Còn phải chọn ngày à?"

Nhuận Mộc tức đến đỏ bừng cả mặt, lại vung roi quất lên người nàng, linh lực cuồn cuộn trong tay: "Đồ độc phụ, hôm nay ta phải phế ngươi!"

Chiêu thức của hắn còn chưa kịp đánh xuống người Âm Yểu Yểu, thì bỗng có người lên tiếng: "Nhuận Mộc tiên quân, nhưng nàng dù sao cũng là đồ đệ của Trọng Quang Đế Quân, chuyện này chúng ta chưa bẩm báo, tự tiện hành hình e rằng sẽ đắc tội Đế Quân?"

"Đấu Tinh Thượng Tiên vạn năm trước đã cùng Đế Quân chinh phạt ma tộc, tình nghĩa sâu nặng như vậy, chẳng lẽ lại không bằng độc phụ lòng dạ rắn rết này sao?!" Nhuận Mộc vung tay áo, giận dữ quát lớn.

Hắn tiến đến bên cạnh Âm Yểu Yểu, khớp ngón tay nắm chặt đến mức phát ra tiếng răng rắc, rồi "Bốp!" một tiếng, tát mạnh vào mặt nàng: "Hôm nay, bổn quân nhất định phải róc tiên cốt của ngươi, nếu Đế Quân trách phạt, ta một mình gánh chịu!"

Ân Yểu Yểu bị đánh đến mức mặt nghiêng sang một bên, vệt máu đỏ thẫm rỉ ra từ khóe miệng.

Một bên mặt của nàng sưng đỏ lên, nhưng ánh mắt vẫn trừng trừng nhìn chằm chằm Nhuận Mộc, khàn giọng cười: "Đúng là lắm lời vô nghĩa. Nếu hôm nay không nhanh tay gϊếŧ ta, chỉ cần ta còn thở một hơi, ta nhất định sẽ lôi toàn bộ Tiên tộc các ngươi chôn cùng, không để ai trong các ngươi được sống thêm dù chỉ một ngày!"

Nhuận Mộc tức đến phát cười, niệm chú đánh thẳng vào người nàng: "Ân Yểu Yểu, nhìn bộ dạng độc ác của ngươi bây giờ kìa, không giả vờ dịu dàng được nữa à? Bình thường không phải vẫn tươi cười dịu dàng với người khác sao? Ta đã nói từ lâu rồi, vẻ ngoan ngoãn đó chỉ là giả tạo, vậy mà bọn họ còn không tin."

Hắn đưa tay chỉ vào Ân Yểu Yểu, quay lại hỏi đám tiên nga tiên quan phía sau: "Các ngươi giờ đã tin chưa?"

Đám tiên quan phía sau nhìn nhau, thì thầm bàn tán: "Đúng vậy, trước kia gặp ai nàng cũng cười, nói chuyện ngọt ngào như vậy. Ai mà ngờ đằng sau khuôn mặt đó lại giấu một trái tim rắn rết như vậy?"