Đóa Tường Vi Của Nam Chính Chiếm Hữu

Chương 9: Anh không giúp cô ấy thì chẳng lẽ giúp em?

Nhìn dòng xe cộ tấp nập phía trước, Thư Thanh Vãn chợt nhận ra nguyên nhân cuộc gọi bất ngờ này của bà Thư.

Ngón tay cô khẽ gõ nhẹ lên vô lăng, trắng nõn như ngọc.

Chuyện kết hôn của cô, họ quả thật không hề vội.

Có lẽ cũng chưa từng bận tâm nhiều đến điều đó.

...

Bữa tiệc tối được hẹn trước, Thư Thanh Vãn đến khá sớm, vẫn còn ba người chưa tới, trong đó có Dung Ẩn.

Đây là vòng giao thiệp của anh. Khi xưa, cô là người được anh dẫn vào, sau đó mới quen biết những người bạn của anh. Nếu không có anh, với thân phận của cô, hoàn toàn không thể bước chân vào đây, thậm chí không thể tiếp cận thế giới này dù chỉ một chút.

Dần dà, do hợp tính, họ cũng trở thành bạn bè.

Đến lượt cô ra bài.

Ngón tay cô giữ lấy quân bài, suy nghĩ xem nên đánh lá nào.

Lúc trước, cô hoàn toàn không biết chơi, chỉ ngồi chống cằm quan sát.

Sau này, khi cô muốn học, chính anh là người đã dạy cô. Cũng nhờ chơi cùng họ mà cô dần quen với trò này, chỉ là kỹ thuật vẫn không khá lên bao nhiêu, có lẽ bởi vì thua tiền của anh nên cô chưa bao giờ có cảm giác nguy cơ.

Nhưng nhìn chung, cô cũng tiến bộ không ít.

Hôm nay có khá nhiều người đến, cô nghe họ trò chuyện về thời cuộc, về kinh tế, và bản thân cô cũng đã quen với môi trường này.

Thói quen chính là sự hòa nhập.

Đây là nơi mọi người thường tụ tập, là địa bàn quen thuộc của họ, chơi bời cũng thoải mái hơn. Giờ đây, phần lớn bọn họ cũng không dễ dàng nhận lời tham gia tiệc rượu hay ăn uống ở những nơi xa lạ, chơi thì có thể, nhưng trò chuyện với bạn bè vẫn là thoải mái nhất.

Giai điệu nhẹ nhàng vang lên, bên cạnh là ly rượu, bầu không khí thật tuyệt vời.

Ngu Yểu Yểu chống cằm, mỉm cười nhìn cô chăm chú suy nghĩ. Cho đến khi thoáng thấy bóng người phía sau cô xuất hiện, hàng lông mày của cô ấy khẽ nhướng lên.

Lại ra hai lá bài nữa.

Lần này, có vẻ như Thư Thanh Vãn thực sự bí nước rồi.

Ngón tay cô nhẹ chạm lên cằm, đúng lúc đó, một bàn tay từ phía sau vươn tới, rút hai lá bài đặt xuống bàn.

Cô ngẩn ra, lúc này mới phát hiện ra anh đã đến.

Ngu Yểu Yểu la lên: “Wow, thiên vị ghê! Anh giúp cô ấy à?”

Dung Ẩn ngậm điếu thuốc chưa châm, chỉ hờ hững lấy bài. Nghe vậy, anh lười biếng quét mắt nhìn cô ấy một cái, chậm rãi nói: “Anh không giúp cô ấy thì chẳng lẽ giúp em?”

Câu trả lời hiển nhiên.