Tiểu Tiên Nữ Biết Thả Thính Của Đại Lão Bệnh Kiều U Ám

Chương 12

Trong ngôi nhà đó, việc duy nhất cô phải làm mỗi ngày là ăn đủ thứ bổ máu để cung cấp máu cho Thẩm Ngôn Ngôn.

Kiếp trước vì lưu luyến thứ tình cảm gia đình nực cười mà cô cam chịu. Nhưng kiếp này, không đời nào.

Chú Lý nhìn cô, vừa ngạc nhiên vừa như đã thấu hiểu, mãi không thốt nên lời.

Tang Dụ mỉm cười, vẫy tay chào chú rồi đeo balo quay đi.

Cô băng qua đường thẳng đến trạm xe buýt đối diện.

Cô muốn về nhà.

Trước khi bị nhà họ Thẩm nhận về, cô có một mái ấm của riêng mình.

Nơi ấy có ba người anh trai hết mực yêu thương cô.

Dù nghèo khó, dù ba anh chỉ là những người bình thường, nhưng họ cùng nhau lớn lên, là những người thực sự coi cô như ruột thịt.

Tiếc rằng kiếp trước, đến chết Tang Dụ cũng không được gặp lại các anh.

Kiếp này cô nhất định sẽ trân trọng họ.

Trong người Tang Dụ chẳng có bao nhiêu tiền. Cô không mang theo một xu nào của nhà họ Thẩm, bảy trăm còn lại là số tiền cô mang theo khi rời xa các anh.

Bỏ ra hai đồng đi xe buýt, cuối cùng cô cũng về đến ngôi nhà xưa.

Theo dòng ký ức tìm về cửa nhà, Tang Dụ đứng trước cửa với tâm trạng bồi hồi.

Cô gõ cửa nhưng không ai đáp lại, ổ khóa trên cửa bỗng tuột xuống, có vẻ đã bị gỉ sét do lâu ngày không ai sử dụng.

Tang Dụ khẽ giật mình, đưa tay đẩy cánh cửa.

Sân vườn hoang vu, cỏ dại mọc um tùm.

Rõ ràng nơi này đã bỏ không từ rất lâu.

Sau khi cô rời đi, các anh cũng không còn ở đây nữa.

...

Tang Dụ ngồi lặng lẽ một mình trong sân, nhổ sạch cỏ dại rồi đặt ba lô trở lại căn phòng cũ của mình.

Cô sẽ không quay lại nhà họ Thẩm.

Cô sẽ ở đây chờ các anh trở về.

Ngôi nhà bỏ không quá lâu, nhà bếp không thể nấu nướng được.

Sau khi dọn dẹp sơ qua, trời đã khuya, Tang Dụ định ra cửa hàng tiện lợi gần đó mua cơm nắm làm bữa tối.

Ngay gần nhà có một cửa hàng tiện lợi mở 24/24, khi đến nơi cô mới phát hiện mình đã đánh rơi ví tiền.

Trong điện thoại cũng chẳng còn đồng nào.

Đang lúng túng không biết làm sao, bỗng một giọng nói quen thuộc vang lên phía sau.

"Bạn học nhỏ!" Trương Khải Nhạc vẫy tay vui vẻ: "Sao cậu lại ở đây? Không phải đi tìm anh Yếm nhà tớ đấy chứ?"

Tang Dụ ngơ ngác quay đầu nhìn.

Bên cạnh Trương Khải Nhạc còn có vài chàng trai khác, đứng giữa đám đông nổi bật với chiếc áo khoác đen phong cách chính là Hoắc Yếm.

"Bạn học nhỏ, cậu đang làm gì ở đây thế?" Trương Khải Nhạc tiến lại gần.

Hoắc Yếm đang nói chuyện với mấy người bạn, ánh mắt không hướng về phía cô.

Tang Dụ cũng đưa mắt khỏi anh, nheo mắt cười với Trương Khải Nhạc, có chút ngại ngùng: "Tớ... tớ làm mất ví rồi."