Sau Khi Mất Trí Nhớ, Yêu Vương Dắt Con Đến Tìm Ta Đòi Danh Phận!

Chương 17

Nghĩ đến đây, hai tiểu hồ ly đều thấy buồn trong lòng.

Tạ Thính khép lại quyển sách, ánh mắt thoáng nhu hòa: “Mẫu thân không phải không thích các con, chỉ là đã quên rất nhiều chuyện thôi.” Hắn đưa tay ôm hai tiểu yêu lại gần, dịu dàng vuốt nhẹ lưng chúng để an ủi, “Nàng không cố ý, cho nên các con phải ngoan ngoãn nghe lời nàng, nàng sẽ thích các con.”

Phụ thân chưa từng lừa bọn nó, hai tiểu hồ ly được hắn an ủi, tâm tình cũng tốt hơn không ít.

Dù thế nào đi nữa, từ hôm nay trở đi bọn nó đã có mẫu thân rồi, sẽ không còn tiểu yêu nào dám chế giễu bọn nó là có cha mà không có mẹ nữa.

“Phụ thân, tới giờ kể chuyện rồi.”

Hai tiểu hồ ly níu lấy Tạ Thính đòi nghe kể chuyện, đây là thói quen trước khi đi ngủ của chúng.

Tạ Thính lấy ra một quyển truyện có tranh minh họa, lật đến chỗ hôm trước kể dở, phát hiện nhân vật chính của truyện lần này là một con rái cá yêu. Thế nhưng hắn không biết chữ “Thải” đọc là gì, thuận miệng đổi luôn thành “hồ ly nước”.

“Hồ ly nước là gì vậy ạ?” Phương Chính hỏi.

“Ừm... là một loài hồ ly có thể sống dưới nước.” Tạ Thính đáp luôn không cần suy nghĩ.

Phương Chính tròn xoe mắt: “Kỳ diệu quá.”

Phương Viên thì đầy vẻ ngưỡng mộ: “Tại sao chúng ta không phải là hồ ly nước nhỉ?”

“…”

Tạ Thính chợt nhận ra đã tự đào một cái hố chôn mình, giả vờ không nghe thấy câu hỏi mang tính tra khảo của nữ nhi, tiếp tục kể chuyện. Hai tiểu hồ ly dần bị nội dung câu chuyện hấp dẫn, chăm chú dựng thẳng tai hồ ly lên nghe.

Tuy nhiên giọng người kia lại cố tình dịu nhẹ, tốc độ kể chuyện chậm rãi không khác nào ru ngủ.

Tai hồ ly của chúng vô thức cụp xuống, đợi câu chuyện kết thúc, hai tiểu hồ ly đã nhắm chặt mắt, tiến vào giấc mộng ngọt ngào.

Tạ Thính liếc nhìn ngọn nến đang cháy trên bàn, đầu ngón tay khẽ búng, lửa nến như bị bàn tay vô hình dập tắt, chỉ còn một làn khói trắng lượn lờ bay lên.

Hắn nhắm mắt, phóng xuất thần thức như một tấm lưới bao trùm khắp trời đất, nhanh chóng tản ra khắp bốn phía viện tử.

Ngu Vọng Khâu là tu sĩ Hóa Thần cảnh trung kỳ, ông ta có thể sẽ sinh nghi, nhưng những kẻ khác thì không đáng bận tâm. Tạ Thính cố tình né qua động phủ của chưởng môn, sau đó liền mặc sức tìm người trong tông môn rộng lớn, không bao lâu đã thuận lợi tìm được thân ảnh trong dự liệu.

Dưới ánh trăng lạnh lẽo, bóng dáng như tuyết trắng kia vẫn quỳ trước Tông Thạch, bất động như tùng, lưng thẳng tắp như kiếm.

Tạ Thính nhíu mày, hai canh giờ đã sớm trôi qua, một tảng đá nát khắc mấy hàng chữ thì có gì đáng để nàng quỳ lâu như vậy?

Hắn chăm chú nhìn bóng lưng Phương Dao một hồi, cảm thấy khối đá kia thật chướng mắt, đầu ngón tay ngưng tụ một luồng yêu lực ném ra ngoài cửa sổ.

Sau đó thản nhiên ngả người nằm xuống, hai tay vòng qua ôm lấy hai tiểu hồ ly, nhắm mắt ngủ thϊếp đi.

Gió đêm nhè nhẹ thổi nghiêng lớp chăn mỏng trên người hai tiểu yêu, nam nhân đang say ngủ như thể mọc thêm con mắt thứ ba, cái đuôi bồng bềnh mềm mại khẽ chuyển lên trên, đắp kín lại bụng cho hai đứa bé.

Sáng hôm sau, tầng mây xám xịt bị ánh sáng rạng đông xé rách một khe hở, để lộ chút nắng sớm yếu ớt.

Phương Dao vẫn đắm chìm trong việc suy diễn kiếm chiêu, bên tai chợt vang lên tiếng gọi không ngừng, kéo nàng từ trạng thái nhập thần quay về thực tại.