“Phương Dao! Ta chẳng qua chỉ đặt cược hai đồng mà ngươi lại muốn đánh chết ta! Ngươi giả thanh cao cái gì?”
“Không có quy củ khó lập khuôn phép, cờ bạc thoạt nhìn là chuyện nhỏ, nhưng nếu không nghiêm trị, ai ai cũng bắt chước theo, chẳng phải tông quy sẽ trở thành tờ giấy bỏ đi hay sao?”
Ánh mắt Phương Dao lạnh lẽo, từng lời đều rõ ràng, kiên quyết: “Hôm nay dù là ai phạm lỗi ta cũng không nương tay.”
Nàng tiếp tục giáng thêm một roi nữa.
“Tổ cha nó, Phương Dao, cứ chờ đấy cho ta! Tốt nhất đừng để ta nắm được nhược điểm của ngươi, nếu không ta nhất định sẽ gϊếŧ chết ngươi!”
“Ta chờ, ngoài ra điều thứ tám mươi bảy trong tông quy: Vô lễ với trưởng bối, nhục mạ đồng môn, phạt thêm mười roi.”
Chiếc roi vun vυ't lướt qua không trung phát ra tiếng xé gió sắc bén, mỗi lần roi giáng xuống đều đi kèm tiếng gào khóc thảm thiết như quỷ khóc sói tru.
Lúc này bên ngoài Huyền Hồ Điện đã có không ít đệ tử tụ tập, vừa xem náo nhiệt vừa nhỏ giọng bàn luận.
Tân Tử Bách xưa nay quen thói ức hϊếp đồng môn, lại là kẻ thù dai nhớ lâu. Lần trước hắn vì đánh bạc mà bị Cảnh trưởng lão trách phạt, trong cơn tức giận liền trút giận lên một tiểu đệ tử cầm roi chấp pháp, ép người nọ phải rời sang ngoại môn.
Hiện tại các trưởng lão đều không có mặt trong tông môn, chỉ có Phương Dao là có thể trị hắn.
Đa số mọi người trong lòng đều vỗ tay tán thưởng, nhưng dù sao Tân Tử Bách cũng là đệ tử thân truyền của trưởng lão, vẫn có kẻ muốn lấy lòng hắn.
“Bình thường Cảnh trưởng lão phạt Tân sư huynh cũng chỉ đánh mấy roi lấy lệ, đại sư tỷ ra tay nặng quá rồi.”
“Đúng vậy, đại sư tỷ hung hăng quá, sau này có tìm được đạo lữ không đây?”
Nghe thế Tô Minh Họa lập tức quay lại, trừng mắt với hai đệ tử kia: “Ăn no rỗi việc lo chuyện người khác làm gì? Đại sư tỷ có tìm đạo lữ hay không liên quan gì đến các ngươi? Đừng nói đại sư tỷ một lòng say mê kiếm đạo, không màng tình ái, dù có muốn tìm thì người xếp hàng cầu thân cũng dài đến tận chân núi! Lo nghĩ vô ích chi bằng tự lo cho bản thân đi, mua ít đan dưỡng nhan uống, không thì mua hai cân hạch đào về nhai cho bổ não.”
Nàng ta nói năng sắc bén, liên tiếp chặn họng làm hai nam đệ tử kia đỏ bừng mặt, không dám hó hé thêm nửa lời.
Sáu mươi roi giáng xuống, Tân Tử Bách nằm bẹp dưới đất, hơi thở mong manh gần như ngất lịm.
Phương Dao ra lệnh cho tiểu đệ tử bên cạnh đỡ hắn vào Huyền Hồ Điện bôi thuốc.
Lúc này một thân ảnh cao lớn tách khỏi đám đông, đi về phía trước. Hắn vừa đi vừa cất giọng: “Thì ra các ngươi đều ở đây, hại ta tìm mãi.”
Phương Dao nghe thấy tiếng liền ngẩng lên, là nhị sư đệ Thủ Chuyết.
Tô Minh Họa lấy làm lạ, hỏi: “Nhị sư huynh, không phải huynh và Cảnh trưởng lão xuống núi thu nhận đệ tử sao? Sao lại về sớm thế?”
Thủ Chuyết không trả lời nàng ta, mà quay sang nhìn Phương Dao, vẻ mặt có chút phức tạp: “Sư tỷ theo ta đến Chấp Sự Đường một chuyến, Cảnh trưởng lão có việc tìm tỷ.”
Phương Dao lúc này mới phát hiện lệnh bài truyền âm bên hông nóng ran, hiển nhiên có không ít tin chưa đọc.
“Chẳng lẽ Cảnh trưởng lão nghe nói sư tỷ xử phạt đệ tử thân truyền của ông ấy giữa thanh thiên bạch nhật, cảm thấy mất mặt nên muốn trách phạt đại sư tỷ?” Tô Minh Họa nhíu mày.
Thủ Chuyết lắc đầu: “Không phải chuyện này.”