Ta Chỉ Là Trọng Sinh Báo Thù, Chư Thần Quỳ Xuống Làm Gì

Chương 15: Đào Nguyên Sơn Là Địa Bàn Của Ma Đầu Sở Y Hầu

"Tỷ tỷ, người kia chắc chắn đang có ý đồ xấu."

Hi Hi nhích cái mông nhỏ, ghé miệng sát tai nàng thì thầm: "Ta ngửi thấy trên người bọn họ có mùi yêu quái thối hoắc. Tỷ tỷ, hay là để ta bám theo xem bọn họ định giở trò gì?"

Sở Quân vuốt ve cái đuôi bông xù của nó, gật đầu: "Được."

"Thế bảo bảo đi đây nhé! Tỷ tỷ nhớ đợi ta, tuyệt đối đừng lêи đỉиɦ núi nha!"

"Trên đó có gì sao?"

Hi Hi khịt khịt cái mũi nhỏ, đôi mắt đảo tròn: "Bảo bảo cũng không biết, nhưng trực giác mách bảo ta như vậy."

Sở Quân gật đầu, Hi Hi nhảy khỏi lưng nàng, chui vào bụi cỏ rồi biến mất.

Nàng che giấu ý cười trong mắt, xem ra nhóc con này biết không ít chuyện đấy...

Nhưng nếu đã chủ động nhắc nhở nàng, vậy thì nàng cũng rộng lượng không truy cứu nữa.

Ai bảo nó là một nhóc con có cái đuôi tròn xoe đáng yêu cơ chứ.

Sở Quân nhìn về phía đỉnh núi, đôi mắt hơi nheo lại.

Lúc này, Mai Phất Quy lại ghé sát tới: "Tiểu hồ ly trên vai muội đâu rồi?"

"Đói bụng, đi tìm đồ ăn rồi."

"Không sợ nó lạc đường à?"

"Nó rất thông minh."

Mai Phất Quy gật đầu, hạ giọng: "Tiểu Quân Quân, muội cẩn thận một chút nha, ta đoán cái tên rùa đoản mệnh Mạnh Châu kia đang muốn ra tay với muội đấy."

Sở Quân nhướn mày: "Ồ?"

"Muội đắc tội với ai rồi đúng không?" Mai Phất Quy ra vẻ nhìn thấu tất cả. "Ngay khi vừa bước vào viện Đinh hôm nay, ta đã để ý thấy rồi. Hắn và ba muội muội của hắn cứ cố tình gây chuyện, xúi giục người khác nhắm vào muội."

Sở Quân giả vờ kinh ngạc: "Có chuyện như vậy sao?"

"Muội không nhận ra à?" Mai Phất Quy ngạc nhiên, sắc mặt bỗng trở nên nghiêm túc. "Thế gian hiểm ác, Tiểu Quân Quân, muội phải biết đề phòng người khác chứ!"

Sở Quân mỉm cười gật đầu. "Là lỗi của ta, do ta chưa trải sự đời."

Mai Phất Quy thở dài. "Không sao, sau này có ta bảo vệ muội!"

"Ồ, ta thật may mắn."

"Hừm, biết vậy là tốt!"

Đường núi gập ghềnh khó đi.

Dù gọi là Đào Nguyên Sơn, nhưng trên núi lại toàn những thân cây khô cằn!

Phóng mắt nhìn khắp nơi, chẳng thấy một mảng xanh, chỉ toàn những cành cây trụi lá, trông như một vùng đất quỷ dị.

Sở Quân và Mai Phất Quy đi ở phía trước, trong khi nhóm bốn người do Từ Thanh dẫn đầu giữ một khoảng cách nhất định phía sau họ.

Càng đi lên cao, cảm giác khó chịu càng rõ rệt.

Giống như không khí bị rút mỏng đi.

Ngay cả ánh sáng mặt trời cũng trở nên u ám hơn.

Tiểu cô nương tên Huyên Huyên lau mồ hôi, nói: "Lạ thật, trời tối rồi sao? Chúng ta đã đi trong núi lâu như vậy rồi à?"

"Nói là có yêu vật quấy nhiễu, nhưng suốt đường đi, ngay cả một con thỏ cũng không thấy!"

Từ Thanh trầm giọng: "Mọi người hãy cẩn thận, trên núi này có gì đó không đúng."

"Hiện tại chưa biết là loại yêu vật gì, đoàn kết với nhau vẫn là an toàn nhất."

Nói xong, hắn nhìn về phía hai người đi trước, ánh mắt lóe lên một chút.

"Mai công tử, Sở Quân Quận chúa."

Hai người khựng lại, quay đầu nhìn hắn.

"Chuyện gì?"

Từ Thanh thực ra chỉ muốn họ đi chậm lại, vì phân tán quá dễ gặp nguy hiểm.

"Hai vị có phát hiện gì không?"

Mai Phất Quy đáp: "Không có."

Sở Quân không nói gì, chỉ đưa tay vuốt thân cây bên cạnh, ngón tay mảnh khảnh khẽ gãi gãi trên vỏ cây như đang chọc ghẹo nó.

Từ Thanh hơi lúng túng: "Ta thấy trời cũng không còn sớm, hay là chúng ta tìm chỗ nghỉ trước?"

"Ban đêm nguy hiểm, cũng không biết yêu vật ẩn nấp ở đâu..."

Mai Phất Quy ôn hòa gật đầu: "Được thôi."

Từ Thanh thở phào nhẹ nhõm, hai người này so với tưởng tượng của hắn thì dễ nói chuyện hơn nhiều.

Cả nhóm tìm một khu đất tương đối bằng phẳng gần đó. Từ Thanh và những người khác vừa định ngồi xuống, Sở Quân chợt nói: "Ở đây ít cây quá."

Huyên Huyên liếc nàng một cái: "Ít cây chẳng phải tốt hơn sao?! Theo ta thấy, thứ đáng sợ nhất trên núi Đào Nguyên này chính là đám cây cối đó!"

"Biết đâu lần này chúng ta được phái đến là để tiêu diệt một con yêu cây thì sao!"

Sở Quân hỏi: "Vì sao?"

"Cô thật sự không biết hay giả vờ không biết?" Huyên Huyên nhíu mày, mất kiên nhẫn nói: "Ngu ngốc như vậy mà cũng là một quận chúa à?"

"Huyên Huyên!" Từ Thanh quát khẽ. "Nói năng cho tử tế."

"Ta có nói sai đâu? Rõ ràng chẳng ai coi cô ta là quận chúa cả, ai cũng gọi cô ta là yêu tinh xui xẻo mà."

"Với lại, đến trẻ ba tuổi cũng biết núi Đào Nguyên từng là nơi tu luyện của đại ma đầu Sở Y Hầu!"

"Nghe đồn ngàn năm trước, khi đại ma đầu đó chết, núi Đào Nguyên hóa thành vùng đất chết, toàn bộ cây cối trên núi đều héo khô chỉ sau một đêm! Bất cứ ai từng đến đây thì ra ngoài đều gặp xui xẻo!"

"Không biết có phải oán khí của đại ma đầu đó vẫn còn quanh quẩn trên núi này hay không, nghĩ đến đã thấy ghê tởm!"

Một cặp lông mày khẽ nhướng lên.

Huyên Huyên đảo mắt, bực bội nói: "Đúng là đen đủi! Vào viện Đinh đã đủ xui rồi, giờ còn đến cái nơi quỷ quái này!"

Sở Quân bật cười. "Vậy à? Xem ra chúng ta nên tách ra thì hơn."

Nàng đứng dậy, cất bước đi về phía rừng cây. Trước khi đi, nàng liếc nhìn Huyên Huyên và những người còn lại bằng ánh mắt đầy hàm ý.

"Cô hết nói Sở Y Hầu, lại bảo bà ta ghê tởm. Nếu bà ta thực sự vẫn còn oán khí ở đây, cô nói xem… liệu người đầu tiên bà ta muốn lấy mạng có phải là cô không?"

Sắc mặt Huyên Huyên tái mét.

"Dù gì cũng là đại ma đầu, chắc chắn tính khí không tốt, không gϊếŧ người thì sao mà nói nổi?" Mai Phất Quy thêm dầu vào lửa, rồi thong dong bước theo Sở Quân.

Từ Thanh đứng đó, lúng túng không biết làm sao. Rõ ràng là hắn chủ động mời hai người, thế mà giờ lại khiến họ bỏ đi mất.

"Huyên Huyên, cô nói chuyện cũng quá mức rồi. Dù sao đi nữa thì cô ta cũng là người nhà họ Sở, chúng ta không thể đắc tội được."

Huyên Huyên bĩu môi: "Sợ cô ta làm gì? Ta chỉ không muốn một yêu tinh xui xẻo như cô ta đi theo. Ai mà biết cô ta sẽ kéo theo vận rủi gì nữa!"

"Yêu tinh xui xẻo này còn dám nguyền rủa ta! Buồn cười thật, Sở Y Hầu đã bị phanh thây ngàn năm trước rồi! Nếu bà ta còn chút oán khí nào thì ta sẽ là người đầu tiên đánh tan nó!"

"Thật ra Huyên Huyên nói cũng có lý." Hai huynh đệ Thiên Phong, Thiên Vũ lên tiếng. "Cô ta tu vi quá thấp, lại còn xui xẻo, đi cùng chỉ tổ kéo cả đội xuống thôi."

Từ Thanh làm sao mà không hiểu? Người hắn thực sự muốn mời là Mai Phất Quy, con trai của Hộ bộ Thị lang.

Còn về phần Sở Quân…

Từ Thanh giấu đi toan tính trong mắt.

Tỷ lệ thương vong ở viện Đinh quá cao, hắn sớm đã lên kế hoạch rồi—mang theo Sở Quân, nếu gặp nguy hiểm thì đẩy nàng ra làm bia đỡ đạn.

Giờ kế hoạch bị phá vỡ, tất nhiên hắn có chút khó chịu, nhưng để giữ hình tượng, chỉ đành nhịn xuống.

Huyên Huyên hừ lạnh, liếc về phía Sở Quân và Mai Phất Quy vừa rời đi, bĩu môi: "Lên núi Đào Nguyên mà còn chui vào rừng cây khô héo, đúng là muốn chết!"

Trên núi trống trải, dù đã đi xa nhưng hai người vẫn nghe rõ lời của cô ta.

Sở Quân nhếch môi, cười lạnh.

Mai Phất Quy đột nhiên "phì" một tiếng, phun nước bọt xuống đất: "Mẹ nó, tiểu nha đầu đó, miệng đúng là thối không chịu được! Nếu ta là Sở Y Hầu thì điều đầu tiên làm chính là khâu chặt cái miệng của cô ta lại!"

Sở Quân liếc hắn một cái: "Thiên hạ đều mắng Sở Y Hầu, huynh lại còn bênh vực bà ta?"

Mai Phất Quy chống nạnh, hùng hồn nói: "Ta với lão bà có thù oán gì đâu, sao phải mắng? Hơn nữa, chuyện đã ngàn năm rồi, còn bám mãi không buông làm gì?"

Mai Phất Quy vẫn còn tức tối, lầm bầm chửi rủa một hồi.

Hắn thậm chí còn muốn quay lại bắt Huyên Huyên và bọn họ trả lại ngọc bội mà ban sáng hắn đã đưa ra.

Sát khí trong mắt Sở Quân nhạt đi đôi phần, nàng bất giác bật cười.

"Ngọc bội không cần đòi lại đâu."

Sở Quân nhàn nhạt nói: "Dám đứng trên địa bàn của Sở Y Hầu mà mắng chửi bà ta, nhất định sẽ phải trả giá."

Cơn giận của Mai Phất Quy nguôi đi chút ít, hắn hừ một tiếng: "Chia đường với bọn họ cũng tốt. Huyên Huyên thì đầu óc ngu xuẩn, Từ Thanh giả tạo, còn Thiên Phong, Thiên Vũ chỉ biết hùa theo."

Sở Quân nhìn về phía xa, nơi Huyên Huyên và đồng bọn đang bẻ cành khô để nhóm lửa.

Nàng thu lại ánh mắt, khóe môi cong lên: "Nếu huynh muốn đốt lửa thì cứ nhặt cành khô dưới đất thôi, đừng động vào những cái cây xung quanh."

"Tại sao?" Mai Phất Quy tò mò hỏi lại, vô thức bắt gặp ánh mắt sâu thẳm của nàng.

Hắn bỗng dưng rùng mình.

Sở Quân nheo mắt cười: "Vì Sở Y Hầu lòng dạ hẹp hòi lắm."

Dĩ nhiên, những cái cây do chính tay nàng trồng cũng chẳng rộng lượng hơn đâu~

Màn đêm buông xuống, vở kịch hay bắt đầu!