Kỳ khảo hạch Đan sư được tổ chức trong Đan Lâu.
Người phụ trách lần này là một Đan sư tên Huyền Thanh.
Vừa bước vào cửa, Mai Phất Quy sợ Sở Quân là con nhà nghèo, chưa từng thấy sự đời, nên nhỏ giọng nhắc nhở: “Huyền Thanh đại ca lợi hại lắm đó! Tuổi còn trẻ mà đã có thể luyện ra đan dược Tứ phẩm, hơn nữa còn là đệ tử nội môn của Hàn Thiên Học Viện! Ở vương đô, người ta đều gọi huynh ấy là Tiểu Đan Vương!”
“Tất nhiên, so với thiên tài như ta thì vẫn kém một chút xíu.”
Sở Quân gật đầu nghiêm túc: “Ừm, ta cũng thấy vậy. Phất Quy huynh tương lai vượt mặt Đan Vương, đánh bại Đan Thánh chỉ là chuyện sớm muộn.”
Mai Phất Quy được khen đến đỏ bừng cả mặt, lập tức coi Sở Quân như tri kỷ!
“Chậc, tuổi trẻ mà, khiêm tốn chút! Muội muội biết khen thì khen nữa đi!”
Huyền Thanh ngoài việc là Đan sư, còn là một Bách giai Nho tu, linh lực trên người tỏa ra ánh sáng vàng nhạt.
Huyền Thanh sao có thể không nghe thấy cuộc thì thầm giữa Sở Quân và Mai Phất Quy?
Hắn liếc qua, suýt nữa trợn trắng mắt.
Được rồi! Thì ra là tên ngốc nhà Hộ bộ Thị Lang!
Chả trách lại nói ra mấy lời ngu xuẩn như thế!
Còn nha đầu đeo mặt nạ kia nữa, đúng là nịnh hót không biết xấu hổ!
Nịnh hót đến mức mất cả lương tâm luôn rồi!
“Trật tự!” Vừa mở miệng, Huyền Thanh lập tức khiến cả Đan Lâu im phăng phắc.
Tầng một có khoảng hơn mười chiếc bàn, trên đó đặt đủ loại dược liệu, bên cạnh còn có một chiếc đan lô nhỏ có thể nâng lên bằng một tay.
Sở Quân lướt mắt qua, ngoài nàng và Phất Quy huynh ra, còn có bảy người khác tham gia khảo hạch.
Huyền Thanh dẫn bọn họ đến trước một bức họa.
“Theo quy củ, trước khi khảo hạch thì phải bái Đan Thánh Sơn Sơn trước.”
Sở Quân đột ngột ngẩng đầu, ánh mắt dán chặt vào bức họa.
o_O ???
Người trong tranh là một lão đầu hói, đầu to như cái đấu, mặt toàn nếp nhăn.
Nói ông ta xấu, là đang xúc phạm chữ "xấu" luôn rồi!
Nếu không phải lão già xấu đau xấu đớn kia đang cầm Thiên Vương Đỉnh một cách rõ ràng, nàng còn tưởng đây là ai khác chứ không phải mình!
Hóa ra, Đan Thánh lại chính là ta???
Nhưng ai đó nói cho ta biết với, vì cái quái gì mà tranh lại xấu thế này?!?
Sở Quân cảm giác cả người sắp nứt ra rồi!
Không chỉ xấu, mà còn bị đổi giới tính luôn!
Hồi xưa nàng vì muốn lừa tiền mà đã lấy bí danh là "Sơn Sơn".
Dù chưa từng lộ mặt thật trước người khác, nhưng cũng không đến mức bị bôi xấu đến vậy chứ?!
Sở Quân nhìn tranh với ánh mắt vô hồn. Không hiểu nổi… đúng là hoang đường hết sức!!!
Một tiếng "Bịch!"vang lên cắt ngang dòng suy nghĩ của Sở Quân.
Nàng quay đầu, liền thấy Phú Quý huynh đã quỳ rạp xuống đất, dập đầu ba cái nào ra cái nấy.
Mai Phất Quy chân thành cầu khấn: “Sơn Sơn Tổ sư gia, xin người phù hộ cho đồ tôn con kết đan thành công.”
“Tiết Trung Nguyên hằng năm, con sẽ đốt cho người mười bảy, mười tám mỹ nữ, mong người ở dưới chăn ấm nệm êm mà hưởng thụ.”
“Con còn mua cả kem dưỡng tuyết hoa, giúp ngài làm phẳng mấy cái nếp nhăn trên mặt. Đảm bảo người câu được bảy, tám bà lão quỷ một cách ngon ơ.”
Tổ sư gia ngay bên cạnh: Ngươi…cút.
Huyền Thanh lạnh lùng nhìn Sở Quân: “Cô sao không quỳ?”
Sở Quân nuốt xuống sát khí trong lòng, cười tủm tỉm: “Có có, ta quỳ ngay đây.”
Nàng quỳ xuống rất sảng khoái, tự quỳ bái chính mình, không có bất kỳ áp lực tâm lý nào.
Đặc biệt là xung quanh còn nguyên đám hiếu tử hiền tôn đang bái lạy một cách cung kính.
Sau khi dập đầu ba cái, Sở Quân đứng dậy, đi đến bàn kiểm tra. Chỉ còn mỗi Mai Phất Quy vẫn đang quỳ dưới đất, tiếp tục thành kính khấn vái.
Những lời lảm nhảm lợn què của hắn, Huyền Thanh đều nghe không sót một chữ.
Gân xanh trên trán giật hai cái, nghiến răng quát: “Mai Phất Quy, về chỗ ngay!”
“Aiya, Thanh ca, huynh đừng hung dữ như vậy mà.”
Hiển nhiên, hai người này có quen biết nhau.
Huyền Thanh cảm thấy đau đầu vô cùng.
Mai Phất Quy: “Chờ đã, chờ đã! Ta còn nhiều điều muốn tâm sự với Tổ sư gia lắm mà!”
Sở Quân nhắm mắt, hít sâu: Ngươi đừng có nói thêm nữa!
Huyền Thanh: “Còn không cút về thì hủy bỏ tư cách của ngươi ngay lập tức!”
Mai Phất Quy lúc này mới tiu nghỉu, mặt xị xuống trở về chỗ ngồi.
Bên cạnh có người cười khẩy: “Bái Tổ sư gia nhiều có ích gì? Mai Phất Quy, lần này ngươi đừng có lại luyện ra thứ quái quỷ gì nữa! Chúng ta không muốn bị ngươi hại chết sớm đâu!”
Người vừa lên tiếng ăn mặc cũng vô cùng hoa lệ, nhưng lại có một đôi mắt to nhỏ không đều, trên mũi còn có một cái mụn ruồi mọc lông.
“Hứa Phi, đồ xấu xí! Hôm nay gia đây độc chết ngươi, ngươi tin không?!”
Mai Phất Quy mở miệng là phun ngay.
“Tên phế vật nhà ngươi đang chửi ai đó?!” Hứa Phi dựng ngược lông mày.
“Ai xấu thì ta chửi người đó! Mẹ nó, ngươi thu nhỏ lỗ mũi lại chút có được không? Gỉ mũi sắp rớt ra rồi kìa! Ta luyện đan nhiều lắm cũng chỉ có độc, còn ngươi luyện đan là muốn lấy mạng người ta đúng không? Ghê tởm muốn chết!”
Cái miệng lẻo mép của Mai Phất Quy, có thể khiến mười mụ đàn bà cũng phải câm nín!
Sở Quân thật sự không nhịn được, bật cười thành tiếng.
Mà tiếng cười này, lại chọc trúng Hứa Phi.
Những kẻ đến tham gia khảo hạch Đan sư, về cơ bản đều là con cháu quyền quý. Có một điều Mai Phất Quy nói không hề sai…
Ngưỡng cửa để trở thành Đan sư quá cao, một gia tộc muốn bồi dưỡng ra một Đan sư, không biết phải tiêu tốn bao nhiêu của cải.
Dân thường mà muốn xuất hiện một Đan sư? Điều đó quá khó!
Hứa Phi là con trai thứ của phủ tướng quân, dựa vào người ca ca thiên tài võ học Hứa Thiên Tứ, nên ở trong vương đô cũng rất hống hách.
“Tên tiện dân từ đâu chui ra, cũng xứng đến khảo hạch Đan sư? Ta nói này, Mai Phất Quy, ngươi muốn tự rớt giá đi làm bạn với đám bò ngựa thì tùy, nhưng đừng có kéo thấp tiêu chuẩn của bọn ta xuống được không?”
Những kẻ đi theo bên cạnh cũng nhao nhao phụ họa.
“Đúng vậy! Đan sư tôn quý cỡ nào, sao có thể để tiện dân chạm vào?”
“Thời buổi này ai cũng có thể luyện đan à? Nếu tiện dân này mà luyện ra được đan dược thì Hứa Phi ta sẽ chặt đầu cho các ngươi đá bóng!”
Mai Phất Quy trừng to đôi mắt đào hoa, quát lại: “Cái miệng một câu tiện dân, hai câu tiện dân, nhà ngươi ngược lên mấy đời trước không phải cũng là nông dân cày ruộng, vác phân à? Lấy đâu ra mặt mũi mà sủa loạn ở đây?!”
Sở Quân nhàn nhạt nói một câu: “Thảo nào miệng thối, hóa ra là do tổ tiên hun đúc mà thành.”
Sắc mặt của Hứa Phi trở nên cực kỳ khó coi, hắn âm trầm nhìn chằm chằm vào Sở Quân.
“Nha đầu đê tiện, ngươi chán sống rồi sao!”
Sở Quân vẻ mặt khó hiểu: “Ta đâu có đi bới phân, tìm phân làm gì? Không dám cướp nghề tổ truyền của Hứa thiếu gia đâu.”
“Ngươi...!” Hứa Phi giận tím mặt.
Sau lớp mặt nạ, Sở Quân khẽ nhếch môi. Vốn dĩ nàng chẳng hề để tâm đến Hứa Phi, vậy mà hắn cứ cố tình tự nhảy ra.
Nói đến cũng thật khéo, năm xưa Tạ Phi Phi đã hạ dược hủy linh mạch của nguyên chủ, chính là mượn tay Hứa Thiên Tứ, biểu ca của ả!
Trùng hợp làm sao, Hứa Phi lại chính là đệ đệ của Hứa Thiên Tứ!
Sở Quân không tìm thấy Hứa Thiên Tứ, nhưng nàng cũng không ngại tìm đệ đệ hắn để thu lại chút lãi. Ai bảo Hứa Phi lại tự dâng mình đến kɧıêυ ҡɧí©ɧ nàng chứ?
“Ầm ĩ đủ chưa!”
Huyền Thanh trầm mặt, lạnh lùng trừng mắt cảnh cáo Hứa Phi.
Hắn vốn xuất thân thấp kém, cũng chỉ là dân thường. Vậy nên khi nghe Hứa Phi mở miệng là “tiện dân” này, “tiện dân” kia, trong lòng Huyền Thanh sớm đã không vừa mắt.
“Ai còn ồn ào nữa thì cút ra ngoài cho ta! Bây giờ ta sẽ công bố quy tắc khảo hạch.”
Không gian lập tức yên tĩnh.
“Hội thẩm định Đan Sư gồm ba vòng:
Vòng thứ nhất, phân biệt tên của một trăm loại dược liệu trên bàn.
Vòng thứ hai, phân loại dược liệu theo nhóm độc và không độc.
Vòng thứ ba, luyện chế ra một viên Hồi Linh Đan là được.”
Sở Quân nghe xong liền hỏi: “Huyền Thanh đại ca, viên Hồi Linh Đan luyện chế ra này không biết sẽ thuộc về ai?”
Có lẽ vì đều xuất thân bình dân, Huyền Thanh thấy nàng dám phản kích lại sự chế giễu của đám người Hứa Phi nên không khỏi có chút thiện cảm. Hắn đáp: “Thông thường, đan dược sẽ thuộc về học viện. Tuy nhiên, nếu cô có thể luyện chế ra đan dược có phẩm tướng thượng hạng, học viện sẽ trừ đi chi phí nguyên liệu và thu mua lại theo giá thị trường. Nhưng mà…”
Hồi Linh Đan chỉ là nhất phẩm đan dược, cho dù đạt đến phẩm tướng hoàn mỹ cũng không đáng bao nhiêu tiền.
Đám người Hứa Phi cười nhạo không ngớt: “Thứ tiện dân này nghèo đến phát điên rồi sao?”
“Buồn cười thật, cô ta nghĩ mình có thể luyện ra đan dược chắc?”
"Nếu ta thực sự luyện chế ra được..." Sở Quân giọng điệu thản nhiên, liếc nhìn Hứa Phi, "Ngươi sẽ thế nào?"
Hứa Phi khịt mũi một tiếng: "Nếu ngươi thực sự luyện ra được thì thiếu gia ta chặt đầu xuống cho mọi người vui vẻ!"
Sở Quân giọng điệu hiền lành: "Ồ, vậy thì không cần đâu. Cái đầu xấu xí như vậy, chặt xuống lại dọa sợ hoa cỏ thì không hay."
Hứa Phi giận dữ: "Ngươi—!"
Mai Phất Quy cười lớn: "Hahahaha!!"
Sở Quân mỉm cười: "Nếu thua thì Hứa thiếu gia cứ kế thừa tổ nghiệp, giúp dọn sạch dạ hương của cả kinh thành đi nhé!"
Chú thích: Dọn dạ hương = dọn phân. Ngày xưa, có những người chuyên đẩy xe đi từng nhà thu gom phân.