Thái Hậu Khó Lấy Lòng

Chương 19

“Công tử nước Tề nào.” Tử Nhiên thúc ngựa tiến lên, luận về ăn chơi trác táng và phô trương thanh thế, nàng thân là công tử nước Yên đương nhiên không chịu thua kém.

Vì vậy hai vị công tử trẻ tuổi xảy ra tranh chấp trước đội ngũ nghênh thân, nhưng Tử Nhiên không chiếm được thượng phong, sau khi động roi ngựa với công tử nước Tề, bản thân cũng bị hắn đẩy ngã xuống ngựa.

“Công tử Triệt!” Ngay lúc công tử nước Tề muốn tiếp tục động thủ, Cơ Hành từ trên xe ngựa bước xuống.

Hắn lúc này mới dừng tay, vênh váo nhìn chằm chằm Tử Nhiên: “Không biết tự lượng sức mình.”

Cơ Hành bước lên trước, tự mình đỡ Tử Nhiên dậy: “Công tử.”

Công tử Triệt thấy vậy, ghen tức nổi lên, bèn nhảy xuống ngựa: “Công chúa, kẻ này thô lỗ…”

“Câm miệng!” Cơ Hành đỡ Tử Nhiên, trong mắt đầy vẻ bất mãn, đồng thời quát lớn: “Hiện tại ta là Vương hậu nước Yên.”

Công tử Triệt nghe được lời của Cơ Hành: “Ta không tin người muốn gả đến nơi như nước Yên, gả cho một lão già sắp chết, chỉ cần người bằng lòng, ta có thể đi cầu xin phụ thân.”

“Không cần.” Cơ Hành trả lời rất dứt khoát: “Đây là ý của phụ thân, cũng là ý nguyện của ta.”

Tử Nhiên nhìn ra được trong mắt công tử Triệt đối với Cơ Hành có ý đồ khác, liền nắm lấy tay Cơ Hành: “Nước Yên không chỉ có Vương, phụ vương bệnh nặng, ta thân là trưởng tử, không chỉ có thể thay mặt nghênh đón, cũng có thể giúp đỡ chăm sóc mẫu hậu.”

Công tử Triệt trợn tròn mắt, đối với sự kɧıêυ ҡɧí©ɧ công khai của Tử Nhiên, lửa giận bị kìm nén đã lâu không thể khống chế được nữa, liền lại giơ roi ngựa trong tay lên.

Tử Nhiên thấy tình thế không ổn, liền trốn sau lưng Cơ Hành: “Mẫu hậu, người xem hắn kìa.”

“Công tử Triệt.” Cơ Hành che chở Tử Nhiên, nhướng mày nói: “Ngươi muốn phạm thượng sao?”

Công tử Triệt đương nhiên không dám động thủ với công chúa nước Tề, hắn cau mày nhìn chằm chằm Tử Nhiên, lòng ghen tị sinh ra thù hận, liền xoay người trở lại lưng ngựa, đồng thời buông lời tàn nhẫn: “Các ngươi cứ đợi đấy, chờ ta làm tướng quốc nước Tề, nhất định sẽ không tha cho các ngươi.”

“Không sao chứ?” Cơ Hành quay đầu lại quan tâm hỏi, liền nhìn thấy tay áo của Tử Nhiên bị rách một đường, trên cánh tay gầy guộc trắng nõn máu me đầm đìa: “Con bị thương rồi.”

“Ta không sao.” Tử Nhiên cố tỏ ra mạnh mẽ, nàng muốn trở lại trên ngựa, nhưng lại không phát hiện mình bị thương ở chân.

Vừa bước ra một bước, liền vì đau đớn mà toàn thân run rẩy, suýt nữa ngã xuống, Cơ Hành vươn tay đỡ nàng, hơi nhíu mày nói: “Con còn nói không sao.”

“Lưng ngựa cao như vậy, ngã ngựa không phải chuyện nhỏ.” Nói rồi Cơ Hành liền kéo Tử Nhiên trở lại xe ngựa, đồng thời cẩn thận kiểm tra vết thương trên người nàng.

“Công chúa.” Cơ Hành kiểm tra xong vết thương trên cánh tay, liền quỳ xuống, cúi người xuống, nhận ra ý đồ của nàng, Tử Nhiên hoảng hốt rụt chân lại, dường như có chút kháng cự: “Ta có thể tự làm.”

“Trong cung nước Tề, Vân Trung Quân chẳng phải rất to gan sao.” Thấy khuôn mặt trắng nõn của nàng bỗng nhiên căng thẳng đỏ bừng, Cơ Hành cong môi cười nói: “Sao ra ngoài rồi, lại trở nên câu nệ và xấu hổ thế?”

“Hay là nói, Vân Trung Quân kỳ thật là đang để ý tầng thân phận này, cho nên chỉ dám lúc ở riêng tư,” Cơ Hành lại nói: “mới làm ra hành vi vượt quá quy củ như vậy.”

Nụ cười của Cơ Hành, có chút quyến rũ, đặc biệt là khi được tô điểm bởi khuôn mặt lạnh lùng kia, khiến Tử Nhiên cảm thấy vừa quen thuộc vừa xa lạ, nàng không phân biệt được Cơ Hành rốt cuộc là vì thân phận mẹ con mà muốn xa cách, hay là vì từng quen biết, mà muốn thân thiết hơn, hơn nữa cũng không bài xích quan hệ giữa hai người, nhưng từ hành động trước mắt mà nói, rõ ràng là vế sau, nhưng cũng không quá mức mất chừng mực.