Thái Hậu Khó Lấy Lòng

Chương 17

Cơ Hành bèn từ trong tay áo rút ra chủy thủ giấu sẵn: “Vậy thì xin Vân Trung Quân, mang thi thể của ta trở về.”

Tử Nhiên giơ tay lên, hoảng hốt, khoảnh khắc này, nàng thật sự sợ hãi, nàng nhìn Cơ Hành, muốn nói lại thôi, Cơ Hành mà nàng quen biết, một chút cũng không thay đổi: “Công chúa vẫn như vậy, thà gãy chứ không cong.”

“Nhưng không sao.” Tử Nhiên không ép buộc nữa: “Tử Nhiên có thể chờ đợi, dù bao lâu đi nữa.”

“Nước Yên, là địa phận của ta, nhưng ta không muốn dùng thân phận công tử nước Yên để ép người thỏa hiệp, nếu không phải vì có thể đến gần người, ta chưa từng thích thân phận này, mà người ta nhìn thấy, không phải Tề quốc công tử, không phải Tề quốc công chúa, càng không phải Vương hậu nước Yên tương lai, chỉ là người.” Tử Nhiên lại nói: “Tử Nhiên ra ngoài điện chờ.” Nói xong liền chắp tay rời khỏi cung thất.

Tử Nhiên rời đi sau, thị nữ Thanh Hà bước vào trong điện, thấy Cơ Hành trong tay cầm chủy thủ, cả người đều ngây dại, liền hoảng sợ nói: “Công chúa, người ngàn vạn lần đừng nghĩ quẩn a.”

“Là công tử Nhiên lại bắt nạt người sao?” Thị nữ lại hỏi.

Cơ Hành cất chủy thủ, lắc đầu: “Ta không hiểu nàng.”

“A?” Thị nữ ngẩn người: “Ai, công tử Nhiên sao.”

“Hoặc có lẽ, đây là một cơ duyên.” Cơ Hành suy nghĩ nói.

“Công chúa, người đang nói gì vậy.” Thấy Cơ Hành một mình lẩm bẩm, thị nữ liền lo lắng: “Đây là nước Tề, nếu công tử Nhiên kia…”

“Ta không sao.” Cơ Hành lúc này mới hoàn hồn trả lời thị nữ: “Vân Trung Quân không làm gì cả, đi thôi, sau khi từ biệt mẫu hậu, chúng ta nên lên đường rồi.”

“Vâng.”

—— Hoàng cung nước Tề ——

Công chúa nước Tề xuất giá, toàn bộ tông thất nước Tề cùng vương công đại thần, gần như đều đến cung trung tiễn đưa.

Tử Nhiên với tư cách là sứ giả nghênh đón, bước trên tấm thảm xanh, hướng về phía trước cung điện nước Tề, đi về phía công chúa Cơ Hành đang đứng đợi trên bậc thềm, hai bên bậc thềm, là tông thất cùng đại thần nước Tề, trận thế này, giống như đại hôn, mà Tử Nhiên, lại như người lương nhân nghênh đón tân nương.

Bởi vì tuổi tác tương đương, cộng thêm dung mạo của Tử Nhiên, liền dẫn đến sự bàn tán của tông thất nước Tề.

“Cho dù là tuổi tác hay dung mạo, vị công tử nước Yên này, đều rất xứng đôi với công chúa của chúng ta.”

“Đáng tiếc a, hắn không phải Yên Vương, nước Tề cũng không thể để hắn trở thành Yên Vương, đã định sẵn người mà công chúa Cơ Hành gả cho, sẽ không phải là hắn.”

Vốn không để ý lễ tiết như Tử Nhiên, lại giữ đúng quy củ trong lễ nghênh đón, với tư cách là công tử nước Yên, ngẩng đầu ưỡn ngực đi đến dưới bậc thềm.

“Sứ giả nghênh đón Tử Nhiên, thay mặt Yên quốc… Quốc quân, cầu hôn công chúa nước Tề, để củng cố mối quan hệ tốt đẹp trăm năm của hai nước.” Xoay người chắp tay, khom lưng cầu hôn dưới bậc thềm.

Tề Vương gật đầu, liền có quan viên nước Tề đi xuống bậc thềm, sứ giả nước Yên đi theo Tử Nhiên liền đem con ngỗng trong tay giao cho lễ quan nước Tề.

“Hôm nay thành hôn, nguyện cho minh ước hai nước, vững bền hơn cả núi sông.” Tề Vương nói.

Tử Nhiên thẳng người dậy, nhẹ nhàng nhấc làn váy bước lên bậc thềm, dưới ánh mắt của tông thất nước Tề đi đến trước mặt công chúa Cơ Hành.

“Công chúa.”

Cung quan thay hai người buộc dây đỏ, Tử Nhiên không do dự tiếp nhận, mà đến lượt Cơ Hành, nàng lại chần chừ.

Lễ nghênh đón, vốn nên do người thành hôn tự mình đến, nay lại để trưởng tử thay thế, điều này khiến nàng có chút hoảng hốt, rốt cuộc mình gả cho ai.