Nhưng cô ta chưa kịp nói xong, đã nghe thấy vị cô chiêu bên cạnh thản nhiên bổ sung:
"Nhìn qua là biết ngay đây là nơi lý tưởng để gϊếŧ người chôn xác."
Anna: “???”
Trợ lý Anna bỗng cảm thấy một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng. Cô ta liếc nhìn rừng cây hoang vu bao quanh trang viên, cố gắng cười gượng:
"Ha ha... Cô chủ à, cô đang nói đùa thôi phải không? Chỗ này chỉ hơi hẻo lánh một chút thôi, chắc chắn sẽ không có chuyện đó đâu."
Carly lắc đầu, giọng điệu nghiêm túc:
"Cô không hiểu rồi."
Trò chơi này là một game thực tế ảo kết hợp nhiều bộ phim kinh dị kinh điển. Nếu hệ thống đã sắp xếp cho người chơi như cô đến đây, vậy thì chắc chắn sẽ có chuyện kinh dị xảy ra.
Carly bắt đầu tưởng tượng ra đủ kịch bản:
"Ai mà biết được, có khi bác Hirchev và bác gái đã chết từ lâu, trang viên này đã trở thành sào huyệt của một tên sát nhân hàng loạt. Hắn chỉ đang chờ đợi chúng ta tự chui đầu vào rọ mà thôi. Hoặc cũng có thể, sau nhiều năm sống ẩn dật, vợ chồng bác Hirchev đã biến thành ác ma ăn thịt người, lúc này đang mài dao soàn soạt để chuẩn bị hầm chúng ta thành súp!"
Vậy cô nên đối phó thế nào đây?
Carly nhanh chóng kiểm kê đồ đạc. Trên xe chỉ có đồ ăn vặt và nước uống, chẳng có vũ khí nào cả. Hay là cô tháo cần gạt nước xe hơi ra, mài cho sắc nhọn, đợi khi ác quỷ đến gần thì xiên ngay vào mắt chúng nó nhể?
Anna: (0.0)
Trợ lý Anna khẽ giật giật khóe môi, miễn cưỡng chỉ lên phía trên:
"Hê hê... Cô chủ à, suy nghĩ của cô thật thú vị, nhưng... Có lẽ cô tốt nhất là nên im lặng một chút đã."
Carly theo hướng tay Anna chỉ, ngẩng đầu nhìn lên.
Cửa sổ tầng hai của trang viên không biết đã mở ra từ lúc nào.
Sau khung cửa sổ, một người phụ nữ tóc hoa râm đang đứng lặng lẽ, đôi mắt u ám nhìn chằm chằm xuống chỗ cô.
Rõ ràng, người phụ nữ này chính là bà Hirchev, nhân vật mà Carly vừa mới mồm miệng bô bô suy đoán rằng có thể đã "biến chất" theo hướng đáng sợ nhất.
Câu hỏi: Làm gì khi nói xấu người khác và bị họ nghe thấy?
Carly: … À há, kế hoạch "thao túng tâm lý" mà bà Cole dạy cô có vẻ như đã thất bại ngay từ vạch xuất phát rồi nhỉ.
Nếu đây là thế giới thực, có lẽ giờ này Carly đã xấu hổ đến mức muốn độn thổ luôn rồi. Nhưng may mắn thay, đây là game.
Vì vậy, trong mắt những người xung quanh, cô chủ kiêu căng ngạo mạn chỉ sững lại trong chốc lát, sau đó liền vung tay lên, nở một nụ cười rạng rỡ và vẫy tay về phía bà lão trên tầng hai.
"Hello! Bác Hirchev, bác còn nhớ cháu không? Cháu là Callista đây! Lúc nhỏ bác còn bế cháu mấy lần cơ mà!"