Tổng Hợp Kinh Dị: Quý Cô Phá Game Quậy Tung Ổ Quái Vật Fan Cuồng

Chương 3

Bà Hills mỉm cười: "Nước nhà ta đâu thể uống bừa được, nhỡ đâu có thuốc mê thì sao? Lỡ cháu chỉ cần chớp mắt một cái, mở ra đã thấy mình nằm trong nồi thì sao đây?"

Carly: Không hổ danh là NPC trí tuệ nhân tạo, phản dame quá sắc bén.

Carly vội chắp tay trước ngực, làm bộ đáng thương:

"Vừa nãy cháu lỡ lời, cháu xin lỗi, thế được chưa ạ? Làm ơn đi mà dì Hills yêu dấu ơi, cho cháu vào nhà uống chút nước đi, cháu sắp nóng chết khát chết rồi đây này!"

Bà Hills vẫn không hề động lòng:

"Xin lỗi cháu, nhưng ta…"

Tuy nhiên, lời từ chối của bà còn chưa kịp dứt, cánh cửa chính bằng gỗ óc chó dày nặng ở tầng một bỗng nhiên "cạch" một tiếng, từ từ mở ra…

Mắt Carly sáng lên: "Ơ kìa, cửa mở rồi? Là chú Hills yêu dấu của cháu mở cửa cho cháu vào sao? Vậy thì cháu không khách sáo nữa nhé!"

Cô không thèm nhìn bà Hills nữa, cứ thế đường hoàng bước thẳng vào tòa trang viên.

Tài xế Ben vẫn ngồi trong xe, còn trợ lý Anna thì vội nói một câu xin lỗi với bà Hills rồi lật đật chạy theo Carly vào bên trong.

Nội thất bên trong vẫn giữ phong cách trang trí từ thế kỷ trước: Toàn bộ làm từ gỗ nguyên khối, chủ đạo là tông màu nâu sẫm.

Từng chi tiết nhỏ như giá nến mạ vàng trên lò sưởi hay bộ sưu tập đồ bạc trong tủ trưng bày đều toát lên vẻ xa hoa, cổ kính, chứng tỏ bề dày lịch sử của gia tộc này.

Nhưng điều kỳ lạ là…

Carly không thấy một ai bên trong.

Không có ai?

Vậy vừa rồi là ai mở cửa cho cô?

Cô nheo mắt, cẩn thận quan sát xung quanh. Cảm giác như có một ánh mắt từ trong bóng tối đang chăm chú dõi theo mình.

Ở phía bên ngoài, bà Hills vẫn ngẩn người nhìn theo bóng dáng họ khuất dần. Một lát sau, bà lặng lẽ rời khỏi khung cửa sổ với vẻ mặt phức tạp.

Ngay sau đó, hai vợ chồng Hills xuất hiện ở đầu cầu thang tầng hai.

Dù họ và bà Cole bằng tuổi nhau, nhưng trông lại già nua hơn rất nhiều. Họ ra hiệu mời Carly và Anna lên lầu.

Carly vừa ngẩng đầu bèn trông thấy một bức tranh sơn dầu khổng lồ treo trên tường.

Bức tranh là ảnh chụp gia đình vẽ lại, vợ chồng Hills thời còn trẻ đứng bên cạnh một cậu bé mặc vest.

Carly nhìn đôi má bầu bĩnh trắng nõn của cậu nhóc, thầm nghĩ: “Ồ, trông cũng đáng yêu phết.”

"Vào đi."

Vợ chồng Hills dẫn họ vào phòng khách.

Carly vừa bước vào, lướt mắt nhìn quanh một lượt, bỗng nhiên phát hiện có một bóng người nhỏ nhắn đang ngồi trên ghế sô pha, quay lưng về phía cô.

Ban đầu, cô tưởng đó là một đứa trẻ. Nhưng khi tiến lại gần mới phát hiện... Đó là một con búp bê sứ vô cùng tinh xảo.

Búp bê có mái tóc nâu, đôi mắt xanh thẫm, làn da trắng như tuyết, gương mặt tròn trịa hơi phúng phính. Nó mặc một bộ vest ba mảnh kiểu quý ông, còn thắt cả cà vạt. Nhìn là biết đắt tiền cực kỳ.

Carly tò mò, vươn ngón tay chọc chọc vào má búp bê.

"Chú thím à, hai người lớn tuổi thế này rồi mà vẫn còn thích chơi búp bê sao?"

"Cô chủ..."

Anna hoảng hốt kéo tay cô, ra hiệu: “Cô chủ của tôi ơi, cô làm ơn tém tém lại chút cho tôi nhờ! Khó khăn lắm mới vào được đây, đừng để bị đuổi ra chỉ vì một câu lỡ miệng!”

Cũng may vợ chồng Hills không tức giận, mà ngược lại, họ cực kỳ kinh ngạc.

"Brahms? Sao con lại ở đây?"

Bà Hills vội vàng bước tới, ôm chặt con búp bê vào lòng.

Sau đó, bà đi đến một góc phòng, thì thầm khe khẽ với nó:

"Con tưởng rằng… đây không phải là… bảo mẫu… Ngoan nào, con phải ngoan nhé…"

Ở bên này, ông Hills mời Carly và Anna ngồi xuống ghế sô pha.

"Đây không phải là búp bê." Ông ta nói: "Đây là con trai chúng tôi, Brahms."

Carly: "Ồ, cháu hiểu rồi."

"Không, cháu không hiểu."

Bà Hills ngồi xuống bên cạnh chồng, siết chặt búp bê vào lòng, như thể một người mẹ đang ôm lấy đứa con yêu quý của mình.

"Đây chính là Brahms. Nó có linh hồn, vừa nãy nó đã nói với dì rằng nó rất thích cháu. Nó muốn chào hỏi cháu một chút."

***

Anna có phần sững sờ nhìn bà Hills, không ngờ một quý bà trông nhã nhặn như thế lại có thể thốt ra những lời kỳ quái đến vậy.

Nghĩ đến thông tin trong tài liệu rằng con trai độc nhất của nhà Hills đã chết trong một vụ hỏa hoạn khi mới 8 tuổi, cô ta lập tức tỏ vẻ hiểu ra. Chắc là cú sốc quá lớn khiến họ phát điên rồi?

Thế nhưng điều khiến cô ta bất ngờ hơn cả là, cô chủ miệng lưỡi độc địa của cô ta lần này lại không nói ra lời nào châm chọc, trái lại còn hứng thú nắm lấy bàn tay nhỏ bằng sứ của con búp bê.