[Hai người ngơ ngác.]
[Có đại thần nào giải thích nguyên lý này không?]
[Đây không phải ảo thuật, đây là phép thuật kiểu Akako! Nghiêm túc.jpg]
[Mở đầu khá thú vị đấy, nhưng nhân vật này trông giống kiểu “văn nhã bại hoại” quá. Tôi xem mà lo, Hiromitsu tin tưởng anh ta thế này, sợ anh ấy bị lợi dụng mất. Nội dung mở rộng thế này đáng sợ nhất, chỉ sợ nhân vật yêu thích từng chịu tổn thương gì đó T^T]
[Mọi người, tôi mê kiểu “kẻ đứng sau màn” văn nhã bại hoại lắm!!]
[Zero đang ở trường cảnh sát mà, chắc chắn bảo vệ được Hiromitsu! Nhưng tôi cũng thích kiểu phản diện đại thần.]
[Lầu trên, có người mở topic hỏi rồi, qua hóng đi.]
[Mong chờ tập sau quá!!!]
---
※ Bài đăng tiên tri: Bí kíp thực hiện màn ảo thuật trong tập mới nhất của Thám tử lừng danh Conan: Học viện Cảnh sát là gì? ※
Hình ảnh xem trước của manga hé lộ bốn đạo cụ: một cây bút, một cuốn sổ, một bộ bài và một chiếc điện thoại di động. Câu hỏi lớn đặt ra là: làm sao để điều khiển suy nghĩ người khác, khiến họ làm theo ý mình mà không cần đến bất kỳ gợi ý nào bằng lời? Chủ bài đăng xung phong trả lời trước: chắc chắn đây là phép thuật kiểu Koizumi Akako trong series Kaito Kid! Mọi ý kiến phản bác đều được hoan nghênh, miễn là không công kích cá nhân.
[Đã bảo ảo thuật thì phải có sắp đặt rồi. Furuya Rei với Morofushi Hiromitsu chắc chắn bị spoil trước mất thôi.]
[Thế thì còn gì là vui nữa đâu!]
[Ảo thuật chẳng qua cũng là trò lừa đảo thôi. Biết hết mánh khóe rồi thì chán lắm. Cứ mỗi lần Conan hay Hattori Heiji đi xem ảo thuật là y như rằng để lật tẩy.]
[Lầu trên chắc không ưa ảo thuật rồi. Ảo thuật là nghệ thuật trình diễn để mang lại niềm vui cho người xem mà. Ai xem cũng mong được bất ngờ, mãn nhãn. Như đi ăn ở nhà hàng ba sao ấy, có ai cần biết đầu bếp nấu thế nào đâu, quan trọng là thưởng thức món ăn ngon, đúng không?]
[Tôi thì vừa muốn ăn ngon, vừa tò mò cách họ làm ra món đó, chẹp chẹp.]
[Mới vào chuyện đã lạc đề thế này sao?]
[Hóng quá đi!]
[Tôi nghĩ nếu dính đến tâm lý học thì chắc chắn liên quan đến ám thị. Chẳng hạn, bảo tình nguyện viên tự do chọn một trong bốn món đồ hoặc sắp xếp chúng theo thứ tự tùy thích. Nhưng trước khi họ động tay, anh chàng mới toanh – Shojihiki Taka gì đó (tên khó nhớ quá) – đã viết sẵn ý định của mình rồi.]
[Có khi nào chỉ dùng mỗi bộ bài không nhỉ? Mấy món kia chỉ là đồ cá nhân của Shojihiki Taka, để đánh lừa chúng ta qua tấm hình xem trước thôi.]
[Ồ, hay đấy! Vậy là ảo thuật với bài rồi!]
[Tôi vẫn nghiêng về ám thị tâm lý hơn.]
[Thôi miên thì cũng thú vị đấy chứ.]
[Mười ngày dài đằng đẵng, mới có một tiếng trôi qua mà tôi đã lăn lộn trên giường không yên!]
---
Lễ khai giảng kéo dài hai tiếng, từ sáu giờ chiều đến tám giờ tối. Mọi thứ vẫn giống những lần tôi từng trải qua trước đây: lãnh đạo trường phát biểu, đại diện học sinh lên tiếng, rồi mục tiêu năm học và kỳ vọng dành cho tân sinh viên. Chỉ có một điểm khác biệt: trước kia tôi ngồi dưới khán đài, còn giờ đây tôi lại ngồi trên sân khấu.
Nói đến mới nhớ, mãi đến khi vào trường cảnh sát tôi mới biết ở Nhật Bản, trường cảnh sát không cấp bằng hay chứng chỉ gì cả, khác hẳn Trung Quốc có trường đại học cảnh sát riêng. Trình độ học vấn của cảnh sát Nhật phụ thuộc vào lúc họ nhập học: tốt nghiệp phổ thông thì vẫn là trình độ phổ thông, tốt nghiệp đại học thì là trình độ đại học. Nói trắng ra, trường cảnh sát ở đây giống một khóa huấn luyện trước khi chính thức làm việc hơn.
Ban đầu, tôi cứ ngỡ mọi người đều tốt nghiệp phổ thông như nhau. Thế nên, trước mặt Furuya Rei và Morofushi Hiromitsu, dù chiều cao có phần khiêm tốn, tôi vẫn cố tỏ ra là đàn anh dày dạn kinh nghiệm, sẵn sàng dẫn dắt hai người họ. Ai ngờ đâu, hóa ra họ đều là những tiền bối tốt nghiệp đại học, tuổi trung bình 22, trong khi tôi còn chưa xong đại học, lại nhỏ hơn họ tận ba, bốn tuổi.
Lý do tôi nhỏ tuổi hơn bắt nguồn từ hồi bé. Bố mẹ bận làm ăn, tôi được đi học sớm. Rồi thêm một năm ở nước ngoài, trường tiểu học xếp tôi vào lớp cao hơn dựa trên năng lực. Về nước, tôi cứ thế học vượt, vô tình nhỏ hơn bạn bè cùng lứa ba, bốn tuổi. Thế là tôi thường bị các bạn xung quanh hiểu lầm thành thiên tài, chỉ vì nhỏ mà đã vào đại học, còn bị gọi trộm là "đại ca".
Để giữ cái danh hão ấy, tôi đã phải cày cuốc học hành không biết mệt mỏi, miễn cưỡng duy trì được hình tượng. Nghĩ lại, toàn là nước mắt!