(NP) Thú Thế: Mỹ Nhân Kiều Diễm Mang Thai, Giống Đực Tuyệt Tự Điên Cuồng Cưng Chiều

Chương 21

Đột nhiên một khí tức mạnh mẽ từ sâu trong rừng lan ra, Lam Kỷ trong nháy mắt tỉnh táo.

Anh ấy buông Tô Thanh ra, nhìn cô thật sâu, ánh mắt khổ sở.

“Tô Thanh, xin lỗi.”

Lam Kỷ nhanh chóng biến mất trong rừng.

Tô Thanh cau mày, hành động vừa rồi của Lam Kỷ quá kỳ lạ, giống như không thể tự chủ, có phải hóa cuồng, chính là như vậy? Không khống chế được cảm xúc của mình?

Vậy, Lam Chiến sao có thể?

Còn chưa làm rõ chuyện gì xảy ra, bên tai liền vang lên giọng nói của Lam Chiến.

“Tô Thanh, sao em lại ngồi dưới đất.”

Nói xong, nhanh chóng chạy tới, khom lưng ôm Tô Thanh lên.

Tô Thanh mất trọng tâm, kêu lên một tiếng, hai tay ôm chặt lấy Lam Chiến.

Lam Chiến nhìn thấy giống cái nhỏ thân thiết với anh như vậy, trong mắt lóe lên vẻ vui mừng, đang định ôm Tô Thanh rời đi, bước chân lại khựng lại.

Anh ngửi thấy trên người Tô Thanh có mùi của Lam Kỷ, vừa rồi bọn họ cùng xuất hiện ở đây?

Trong lòng Lam Chiến chua xót, Lam Kỷ đến thăm con của mình sao?

Hai người có phải đã ân ái một phen, nếu không trên người Tô Thanh sao lại có mùi của Lam Kỷ, anh ghen tị, ánh mắt nhìn chằm chằm Tô Thanh sâu thẳm mấy phần, cánh tay siết chặt hơn.

“Lam Chiến, anh làm gì, siết đau ta rồi.”

Giọng nói Tô Thanh mềm mại oán trách, cử động một chút.

Lam Chiến cúi đầu nhìn bụng của Tô Thanh, hít sâu một hơi, sắc mặt khôi phục tự nhiên.

“Xin lỗi, mấy ngày không gặp em, nhớ em.”

Lam Chiến đột nhiên nói những lời này, Tô Thanh chỉ cười, không có bất kỳ phản ứng nào.

Lam Chiến cũng không cần cô đáp lại, người ở bên cạnh là được.

Lam Chiến đưa người về, kiểm tra qua cơ thể Tô Thanh không có gì không ổn, lấy ra thiên tài địa bảo tìm được.

Tô Thanh nhìn thấy một cây nhân sâm ngàn năm còn có mấy cây phượng hoàng thảo, mắt sáng lên.

Tay cầm dược thảo yêu thích không buông.

“Anh thật lợi hại.”

Lam Chiến rất hưởng thụ giống cái nhỏ khen ngợi, khóe miệng nở nụ cười.

“Vậy em nên bồi thường anh cho tốt.”

Tô Thanh ngẩng đầu đối diện với ánh mắt sâu thẳm của Lam Chiến, còn có gì không hiểu, trừng mắt nhìn anh.

“Vội cái gì, của anh chạy không thoát.”

Lam Chiến tâm tình tốt đẹp, tâm tình bị Lam Kỷ quấy nhiễu hoàn toàn bình tĩnh.

Tô Thanh ăn nhân sâm, cả một cây đều nuốt, cơ thể không có bất kỳ khó chịu nào, lúc này mới yên tâm, cảm giác đói tan biến.

Cô có thể ngủ ngon một giấc, vừa trèo lên giường đá.

Bên cạnh liền bao phủ xuống một bóng đen.

Tô Thanh ngẩng đầu, đối diện với đôi mắt xanh thẳm của Lam Chiến.

“Em đã hứa với anh rồi.”

Tô Thanh bĩu môi, công cụ không dễ dùng, vẫn phải cho ăn.

Cô dang tay nằm thẳng.

“Đến đi!”

Mắt Lam Chiến sáng lên, động tác nhanh nhẹn hành động.

Trời tối đến sáng, Tô Thanh ăn nhân sâm tinh thần phấn chấn.

Lam Chiến giày vò cả đêm, thần thanh khí sảng rời đi, lúc đi đôi mắt sáng lấp lánh.

“Anh sẽ tìm cho em thứ tốt hơn.”