"Tổ trưởng Tô, chắc chúng ta phải chờ thêm một lát. Tiểu Lưu đang kiểm tra rồi, chắc sớm biết xe hỏng chỗ nào thôi."
Tiểu Lưu cũng đang cuống lên. Chiếc xe quân sự của họ lại chết máy giữa nơi hoang vu hẻo lánh, trước không làng, sau chẳng quán, muốn tìm người đến giúp cũng chẳng có ai.
"Ừ, không vội, cứ từ từ."
Tô Mộ Thương đứng bên bờ sông, ánh mắt lặng lẽ dõi theo những gợn sóng lăn tăn trên mặt nước. Không gian xung quanh tĩnh lặng, ánh sáng nhàn nhạt phản chiếu xuống dòng sông tạo thành một khung cảnh yên bình. Trong giây phút này, tâm trạng anh cũng theo đó mà thả lỏng.
Nhưng người đàn ông mặc quân phục đứng bên cạnh anh thì không được thong dong như vậy.
Anh ta cứ đi qua đi lại giữa Tiểu Lưu và Tô Mộ Thương, lúc thì chạy qua giúp Tiểu Lưu kiểm tra xe, lúc lại quay về nói chuyện với Tô Mộ Thương.
Chẳng qua, chủ yếu là anh ta tự lảm nhảm một mình.
Sau khi nói chuyện với Tiểu Lưu, anh ta tiện tay ngắt một cọng cỏ đuôi chó, ngậm trong miệng, rồi lại lững thững đi tới cạnh Tô Mộ Thương, tùy tiện ngồi xổm xuống, mắt dán chặt vào mặt sông.
Anh ta chợt thấy gì đó?
Vừa nhìn chằm chằm một hồi, anh ta đột nhiên quăng luôn cọng cỏ ra, dùng sức dụi mắt, như thể không dám tin vào những gì mình đang thấy.
Rồi đột nhiên, anh ta bật dậy, hét lớn:
"Kia… kia… Tổ trưởng Tô! Trên mặt sông! Có người kìa!"
Vừa dứt lời, Tô Mộ Thương đã lao xuống sông mà không cần suy nghĩ!
Dưới nước, Tống Sơ Trừng chẳng biết mình đã trôi dạt bao lâu.
Ngay trước khi hoàn toàn mất đi ý thức, cô chỉ mơ hồ cảm nhận được có thứ gì đó kéo mình lại. Sau đó, mọi thứ chìm vào hư vô.
Tô Mộ Thương quẫy nước, bơi nhanh về phía người đang trôi lập lờ giữa dòng.
Khi kéo được cô lên bờ, anh lập tức đặt cô nằm xuống đất, nhanh chóng kiểm tra hơi thở.
Còn thở!
Anh âm thầm thở phào một hơi, sau đó kiểm tra một lượt, thấy đầu cô không có vết thương rõ ràng thì mới yên tâm phần nào.
Lúc này, anh mới nhìn rõ khuôn mặt của cô gái mình vừa cứu.
Mái tóc dài ướt sũng bết lại, từng giọt nước lăn dọc theo khuôn mặt tái nhợt. Bộ quần áo dính chặt vào người cô, lộ ra những đường nét mềm mại quyến rũ.
Ngay khi Kỷ Đình Thâm và Tiểu Lưu chạy tới, Tô Mộ Thương lập tức cởϊ áσ khoác của mình, nhanh chóng quấn quanh người cô gái, che đi dáng vẻ ướt đẫm của cô.
Kỷ Đình Thâm cúi xuống nhìn cô, hỏi:
"Vẫn còn thở chứ? Xe sửa xong rồi, có cần đưa đến bệnh viện không?"
Tô Mộ Thương gật đầu, trầm giọng nói:
"Ừ, đưa đến bệnh viện trước đã."
Tiểu Lưu có chút sốt ruột:
"Nhưng chúng ta không có nhiều thời gian, còn phải quay về doanh trại nữa."
Tô Mộ Thương liếc nhìn cô gái vẫn bất tỉnh trên mặt đất, suy nghĩ thoáng qua rồi quyết đoán nói:
"Vậy đưa thẳng về doanh trại. Trong đó cũng có bác sĩ."