Bước ra khỏi đại điện, Hoàn Châu giữ nguyên dáng vẻ đoan trang, từng bước đi uyển chuyển như thể chẳng có gì đáng bận tâm. Thế nhưng, trái tim nàng đập từng nhịp đầy tính toán.
Dương Triệu Vũ, hoàng đế của Đại Thịnh.
Một người đàn ông trẻ tuổi nhưng lại mang trong mình một lớp vỏ dối trá hoàn hảo.
Thiên hạ đồn rằng hắn là một lão hoàng đế đã quá tuổi tứ tuần, thân thể suy nhược, tính tình tàn bạo. Nhưng giờ đây, khi đã đối diện trực tiếp, nàng biết rằng tất cả chỉ là một ván cờ được hắn bày ra.
Nàng không phải kẻ duy nhất có dã tâm trong hậu cung này.
Lúc này, vừa bước chân vào hậu cung, nàng đã phải đối mặt với vô số ánh mắt ghen ghét, dò xét và khinh thường. Các phi tần của hoàng đế đều là những người trải qua đủ sóng gió để ngồi vững trên vị trí của mình, còn nàng chỉ là một tân tuyển nữ tử, không gia thế, không chỗ dựa, ai ai cũng cho rằng nàng chẳng khác gì một cánh chim nhỏ bị cuốn vào bão tố.
Nhưng họ đâu biết, con chim nhỏ ấy lại chính là kẻ có móng vuốt sắc bén nhất.
Khi Hoàn Châu trở về cung điện được phân cho mình, nàng nhanh chóng nhận ra một điều: Có kẻ đã ra tay.
Chiếc giường gỗ sơn son bị rạch một đường dài, chăn đệm vương vãi trên nền gạch. Trên bàn, bầu nước bị đổ xuống, lá trà rơi vãi tứ tung, tạo nên một cảnh tượng hỗn độn.
Một cung nữ hoảng hốt bước vào, mặt mày tái mét:
"Tiểu chủ, có kẻ đã..."
Hoàn Châu không cần nghe cũng biết chuyện gì xảy ra.
Nàng khẽ nhếch môi, nhưng giọng nói vẫn nhẹ nhàng như nước:
"Không sao cả. Chỉ là một màn chào hỏi mà thôi."
Nàng đã đoán trước được điều này.
Trong cung, nữ nhân tranh đấu không phải bằng đao kiếm, mà là những thủ đoạn ngấm ngầm, tàn nhẫn hơn gấp bội.
Nàng ngồi xuống chiếc ghế còn nguyên vẹn, ánh mắt sắc lạnh lướt qua căn phòng bừa bộn.
"Kẻ đứng sau chuyện này chắc chắn không muốn ta có một đêm an giấc."
Nàng không cần đoán cũng biết ai đã ra tay.
Trong lần tuyển tú, Hoàn Châu không phải người duy nhất lọt vào mắt hoàng đế. Còn có một nữ nhân khác, chính là Địch Thanh Loan—tiểu thư của một gia tộc danh giá.
Nàng ta có nhan sắc diễm lệ, gia thế hiển hách, từ nhỏ đã được dạy dỗ để trở thành bậc mẫu nghi thiên hạ. Trong mắt nhiều người, nàng ta chính là ứng cử viên sáng giá nhất cho vị trí hoàng hậu tương lai.
Vậy nên, sự tồn tại của Hoàn Châu chính là một cái gai trong mắt Địch Thanh Loan.
Ngày hôm sau, tin tức Hoàn Châu bị phá phòng đã lan truyền khắp hậu cung.
Địch Thanh Loan giả vờ tốt bụng, đến thăm nàng với một nụ cười dịu dàng:
"Muội muội, ta nghe nói đêm qua có kẻ phá phòng của muội? Thật đáng sợ, muội có bị kinh động không?"
Hoàn Châu cúi đầu, dáng vẻ yếu đuối như một bông hoa nhỏ gặp bão:
"Đa tạ tỷ tỷ quan tâm, chỉ là một chút chuyện nhỏ, thần thϊếp không sao."
Nhìn thấy dáng vẻ nhu nhược ấy, Địch Thanh Loan thầm cười lạnh trong lòng. Một kẻ nhát gan thế này làm sao có thể tranh với nàng ta?
Nhưng đúng lúc đó, Hoàn Châu lại ngẩng đầu, đôi mắt lấp lánh như sao trời:
"Nhưng tỷ tỷ nói có lý, trong cung nguy hiểm lắm. Nếu hôm qua không có người đến giúp đỡ, có lẽ muội đã gặp chuyện rồi."
Nàng cố tình nói lớn để các cung nữ xung quanh nghe thấy.
Địch Thanh Loan khẽ nhíu mày:
"Có người giúp muội?"
Hoàn Châu giả vờ hoảng hốt, che miệng lại như thể lỡ lời.
"A... muội không nên nói ra... nhưng nếu bệ hạ hỏi thì muội cũng không dám giấu..."
Địch Thanh Loan lập tức cảm thấy bất an.
Một màn phá phòng chỉ là cảnh cáo, nhưng nếu hoàng đế biết chuyện, hắn có thể sẽ để mắt đến Hoàn Châu nhiều hơn.
Mà điều đó... là nàng ta không thể chấp nhận được!
Tối hôm đó, khi hoàng đế triệu kiến phi tần đến điện, Hoàn Châu cố ý chọn một vị trí khiêm tốn ngồi xuống, không tranh giành nổi bật.
Dương Triệu Vũ liếc mắt nhìn nàng một chút, nhưng không nói gì.
Địch Thanh Loan thì lại nở nụ cười ngọt ngào, kính cẩn dâng lên một chén trà cho hoàng đế:
"Bệ hạ, thần thϊếp đã tự tay pha trà này, mong bệ hạ thưởng thức."
Dương Triệu Vũ cười nhạt, đưa tay nhận lấy.
Nhưng đúng lúc ấy, Hoàn Châu khẽ thở dài một tiếng.
Một tiếng thở dài nhẹ bẫng, nhưng lại vô cùng đúng thời điểm.
Dương Triệu Vũ đặt chén trà xuống bàn, ánh mắt sắc bén quét qua nàng:
"Ngươi có gì muốn nói?"
Hoàn Châu vội vàng cúi đầu, dáng vẻ như thể hoảng sợ:
"Thần thϊếp không dám..."
Dương Triệu Vũ híp mắt lại:
"Trẫm cho phép ngươi nói."
Nàng cắn môi, sau đó mới lí nhí:
"Thần thϊếp chỉ thấy... trà của bệ hạ vốn luôn do thái y kiểm tra trước khi uống, nay đột nhiên có người tự pha, liệu có phải không hợp quy củ?"
Lời nói này chẳng khác gì một nhát dao đâm thẳng vào Địch Thanh Loan.
Sắc mặt nàng ta tái đi trong chớp mắt.
Dương Triệu Vũ không giận dữ, nhưng cũng không tiếp nhận chén trà kia nữa.
Hắn nhìn Hoàn Châu, khóe môi nhếch lên một nụ cười khó đoán:
"Xem ra ngươi rất hiểu quy củ trong cung."
Hoàn Châu cúi đầu:
"Thần thϊếp chỉ muốn bệ hạ được bảo vệ tốt nhất."
Một lời nói đơn giản, nhưng đã khiến Dương Triệu Vũ lần đầu tiên thực sự chú ý đến nàng.
Hắn vốn không thích những nữ nhân quá mức tranh sủng, nhưng một nữ nhân có thể dùng một câu nói mà khiến kẻ khác rơi vào tình huống khó xử—hắn lại thấy rất thú vị.