"Không, con rất ổn định. Nếu bây giờ mọi người không kiểm tra camera, vậy thì con sẽ bỏ nhà đi, đồng thời đăng lên mạng rằng con bị đuổi ngay trong ngày đầu tiên trở về, để cư dân mạng phán xét xem sao."
Ban đầu, bố mẹ Vương cũng cảm thấy kiểm tra camera rất phiền phức, nghe Vương Thấm Băng nói vậy thì có ý định bỏ qua. Nhưng vừa nghe thấy Lý Nhân Âm nói sẽ đăng lên mạng, sắc mặt bố Vương, người sĩ diện nhất nhà, lập tức đen lại, quay sang chỉ thị người giúp việc phía sau: "Lấy đoạn ghi hình lúc nãy ra đây."
Vương Thấm Băng nhìn thấy là người giúp việc thân cận của mình, liền ra hiệu bằng ánh mắt. Đối phương cung kính gật đầu đáp lại.
Lúc này, Lý Nhân Âm lại cười nhạt: "Ôi chao, con vừa mới về nhà, còn chưa quen thuộc gì cả, ai mà biết được người giúp việc có giở trò gì không? Sao chúng ta không trực tiếp đến phòng giám sát kiểm tra cho chắc nhỉ?"
Thái độ của cô như thể nơi đây là hố sâu nguy hiểm khiến bố Vương tức giận đến mức muốn dạy cho cô một bài học, lập tức ra lệnh: "Được, vậy chúng ta cùng đi đến phòng giám sát. Nhưng nói trước, nếu con sai, con phải xin lỗi cả nhà!"
"Vâng vâng, được ạ. Oa, bố thật uy nghiêm." Giọng điệu của Lý Nhân Âm tràn đầy cảm giác "đọc lời thoại" máy móc.
Vương Thấm Băng hoảng sợ đến mức run rẩy, cô ta nhanh trí nghĩ ra một kế, vừa đi được vài bước liền đột nhiên ngất xỉu.
"Băng Băng!" Vương Lộ Mân đi phía sau kinh hãi kêu lên.
Mọi người bị âm thanh thu hút, đồng loạt quay đầu lại.
Tất cả đều lo lắng vây quanh.
Vương Lộ Mân càng tức giận, chỉ tay vào Lý Nhân Âm nói: "Cô đúng là sao chổi, cô vừa về nhà một cái thì Băng Băng luôn khỏe mạnh từ nhỏ đến giờ lại ngất xỉu!"
"Wow, trùng hợp ghê ha, giống mấy bà phi tần trong phim cung đấu quá nè~ Một người trước giờ luôn khỏe mạnh mà tự nhiên ngất xỉu, nhìn qua là thấy giả liền á. Chắc không ai không nhận ra mắt cô ta vẫn còn động đậy đâu ha? Anh thử vạch mí mắt cô ta ra mà xem, người ngất thật với người giả bộ khác nhau lắm đó." Lý Nhân Âm giọng điệu mỉa mai, châm chọc.
Mọi người xung quanh bắt đầu nhìn Vương Thấm Băng với ánh mắt nghi ngờ.
Vương Thấm Băng nghe vậy, tim đập thình thịch nhưng vẫn cố giữ vẻ ngoài bất tỉnh.
"Bố mẹ ơi, không sao đâu, cứ đi xem camera giám sát trước đi, mọi người chỉ cần gọi bác sĩ gia đình là được. Dù sao thì cuối cùng bác sĩ cũng sẽ bảo là không có gì nghiêm trọng. Còn nếu bác sĩ bị mua chuộc thì sẽ bịa ra mấy bệnh nghe có vẻ nguy hiểm nhưng thực ra chẳng có gì." Lý Nhân Âm thản nhiên nói.
"Nhân Âm, sao em có thể nghi ngờ em gái mình như vậy?" Vương Kỳ Thần sa sầm mặt.
"Hết cách rồi, hôm nay tôi mới gặp cô ta lần đầu, có chút nghi ngờ cũng là bình thường mà. À đúng rồi, mau gọi bác sĩ gia đình đi, gọi xong còn phải đi xem camera nữa." Lý Nhân Âm đáp tỉnh bơ.
Vương Kỳ Thần ghét cay ghét đắng thái độ của cô, bèn cầm điện thoại lên, để tránh làm ồn đến Băng Băng, anh ta ra hành lang gọi bác sĩ.
Nhìn thấy vậy, Lý Nhân Âm lập tức túm lấy cánh tay Lăng Vũ Doanh, dùng sức kéo bà ra khỏi phòng, giọng điệu thân thiết: "Mẹ ơi, dẫn con đi xem camera nha."
Lăng Vũ Doanh vẫn lo lắng cho Băng Băng, muốn giằng tay ra nhưng không thể thoát khỏi sức kéo của Lý Nhân Âm, tức giận nói: "Âm Âm, buông ra, mẹ phải ở lại với Băng Băng."
"Tin con đi, mẹ đâu phải bác sĩ, mẹ có ở lại cũng vô ích. Camera ở đâu, nhanh dẫn con đi, nếu không con sẽ bỏ nhà đi bụi luôn!" Lý Nhân Âm bực mình vì họ cứ chần chừ mãi.
Dưới sức ép của cô, cộng thêm việc Lăng Vũ Doanh thật sự đã bắt đầu thấy lạnh lòng, bà quyết định dẫn cô đến phòng giám sát.
Bố Vương lo cho vợ nên cũng đi theo, còn Vương Kỳ Thần vì muốn lật tẩy bộ mặt thật của cô nên cũng cùng đi.