Lý Nhân Âm đã xuyên không, nhưng có vẻ như xuyên cũng như không.
Bởi vì cô xuyên không trở thành con gái của một ông chủ tiệm tạp hóa bình thường.
Thế thì thật vô lý, rồi vụ xuyên không này có ý nghĩa gì chứ?
Tuy nhiên, vì kiếp trước cô làm việc quá sức đến mức đột tử nên việc có được một mạng sống mới thế này, Lý Nhân Âm cũng vui vẻ chấp nhận sống tạm.
Khi cô nhập vào thân xác này, chủ cũ của cơ thể đã tốt nghiệp cao đẳng chuyên ngành làm tóc. Nhưng ra ngoài làm việc thì lương cũng chẳng bằng ở nhà phụ bố trông coi tiệm tạp hóa.
Thế là, một cô gái trẻ tuổi như cô lại sống rất vui vẻ tại tiệm tạp hóa. Có khách thì có thu nhập, không có khách thì chơi game, xem phim. Dù sao tiệm tạp hóa của bố cô cũng là nhà luôn, không cần trả tiền thuê, nói chung áp lực cuộc sống không lớn, đủ ăn đủ mặc.
Nghĩ theo hướng này, dường như việc xuyên không của cô cũng khá có ý nghĩa. Cô đã sống khổ cực hơn ba mươi năm so với bạn bè cùng trang lứa nên sớm biết tận hưởng niềm vui làm bà chủ tiệm tạp hóa.
“Nhân Âm ơi, cho chú một chai bia.” Một ông chú râu ria xồm xoàm trông có vẻ tâm trạng đang rất chán nản.
“Vẫn là Thanh Đảo hả chú?” Lý Nhân Âm hỏi thêm một câu theo thói quen.
“Ừ.”
“5,5 tệ ạ.”
“Chú quét mã rồi.”
“Ting, Alipay nhận được 5,5 tệ.”
Sau khi ông chú rời đi, Lý Nhân Âm chuẩn bị bật tiếp bộ phim tình cảm đầy drama mà cô đang theo dõi.
Bỗng nhiên, một người đàn ông trung niên ăn mặc rất sang trọng bước vào.
Lý Nhân Âm nói một câu “chào mừng quý khách” rồi để ông ta tự do lựa chọn hàng cần mua, còn mình thì nhấn phát tiếp bộ phim đang tạm ngừng.
Lời thoại đầy drama từ bộ phim vọng ra từ điện thoại.
“Người phụ nữ của tôi, em không thể trốn thoát đâu.”
“Anh làm vậy thì có ý nghĩa gì? Anh có thể giam cầm thể xác tôi, nhưng không thể trói buộc trái tim tôi đâu.”
Chú Hồ không ngờ rằng mình đã ăn mặc bảnh bao đến vậy mà Lý Nhân Âm chẳng buồn nhìn lấy một cái.
Thật ra, chú Hồ đã ở đây quan sát Lý Nhân Âm suốt một tuần, nhưng cô gái này thực sự quá mức bình thường, chẳng khác gì số đông những người dân lao động trên phố.
Thế nhưng, cô lại chính là thiên kim bị thất lạc ông chủ nhà họ.
Đúng là trớ trêu, hóa ra cô chủ thật của bọn họ chỉ là một cô gái tầm thường như vậy, hoàn toàn không sánh được với cô chủ Băng Băng.
(Người này là bác Hồ, nhưng tránh đυ.ng chạm lãnh tụ dân tộc nên mình đổi thành chú.)