Sau Khi Mất Trí Nhớ, Tôi Cho Chồng Hào Môn Ra Chuồng Gà

Chương 9

Trần Ánh Lê buồn bã đọc hơn hai trăm bình luận mới nhất, một trăm chín mươi chín cái bàn tán về việc cô và Giang Định đã ly hôn hay chưa, cái còn lại duy nhất cũng chẳng phải khen cô xinh đẹp, mà là nghi ngờ một cách gay gắt: [Cô bây giờ có giống thế này đâu, đừng có lấy ảnh mấy năm trước ra lừa đảo.]

Mấy cư dân mạng ngốc nghếch giờ cũng khôn ra phết.

Mấy năm nay Trần Ánh Lê không ít lần bị paparazzi chụp được ảnh đời thường, rất tiều tụy, rất thảm hại, rất từng trải, mặc áo phông trắng quần dài đen, lúc nào cũng đội mũ lưỡi trai và đeo kính gọng đen, khẩu trang thì không bao giờ tháo ra, cứ như thể bản thân cô không thể lộ diện, cũng không muốn gặp ai.

Có thể nói là chẳng liên quan gì đến mấy tấm ảnh sεメy mà cô đăng lên.

Đã photoshop đến mức mẹ ruột cô nhìn cũng không nhận ra.

Trần Ánh Lê chạy vào nhà vệ sinh soi gương, không phải cô tự khen nhưng khuôn mặt phản chiếu trong gương rất xinh xắn, dịu dàng, đôi mắt long lanh trong veo, hàng mi cong vυ't, rậm rạp, làn da trắng trẻo, hồng hào.

Xinh mà.

Rất xinh là đằng khác.

Soi gương xong, Trần Ánh Lê càng thêm tự tin, cô quay lại phòng ngủ, lấy điện thoại ra lướt album ảnh, chẳng có mấy tấm selfie, mấy tấm ảnh chụp lén ít ỏi thì đúng là không được đẹp cho lắm, có mấy tấm mắt lờ đờ, có mấy tấm ánh mắt lại quá sắc sảo, giống như một con nhím bị tổn thương, lo được lo mất, không có cảm giác an toàn.

Những bức ảnh rạng rỡ, tươi tắn hầu hết đều được chụp từ ba năm trước.

Khi ấy cô vừa tốt nghiệp đại học không lâu, sau đó nụ cười ngày càng ít đi.

Hôn nhân có lẽ thực sự có thể thay đổi một con người.

Từ những chi tiết này, Trần Ánh Lê không khó để đoán ra cuộc sống hôn nhân của cô hẳn là không hạnh phúc.

Cô nhớ rất rõ, Giang Định không hề có tình cảm nam nữ với cô, đối với cuộc hôn nhân do trưởng bối sắp đặt này, từ đầu đến cuối anh ta đều giữ thái độ phản đối, cực kỳ bất mãn.

Giang Định là con một trong nhà, là cậu ấm được mọi người nâng niu, từ nhỏ đã kiêu căng ngạo mạn, tùy hứng làm càn, thích tự do tự tại. Anh ta ghét bị người khác sắp đặt, đặc biệt là đối tượng kết hôn lại là một cô gái quê mùa mà anh ta không ưa.

Bạn bè của Giang Định thường lấy cô và cuộc hôn nhân từ bé của anh ta ra làm trò đùa, nói cô là vợ nuôi từ bé của Giang Định.

Lúc đó Trần Ánh Lê không nói gì cả, trông như kiểu cam chịu, nhẫn nhịn.

Tan học buổi chiều, Giang Định bất ngờ đợi cô ở cổng khu nhà, ngẩng đôi mắt lạnh lùng nhìn cô, nhếch miệng cười khẩy: “Cô không biết phản kháng à? Sao người ta bảo cô lấy ai thì cô lấy người đó?”

Trần Ánh Lê nắm chặt ly trà sữa trong tay, mím môi, không lên tiếng.

Bố mẹ cô đã mất, không còn người thân nào khác.

Bố của Giang Định đã đưa cô ra khỏi cái xó xỉnh đó, giúp cô thoát khỏi người cậu nát rượu, bạo hành, cô thực sự rất biết ơn. Bố của Giang Định và bố cô là đồng đội, hôn ước đã được định ra từ khi hai đứa trẻ còn chưa ra đời.

Không phải là cô không biết phản kháng, mà là lúc đó, cô đã từng có chút thiện cảm với Giang Định tuổi mười bảy.

Một thiếu niên rạng rỡ, một thiếu niên ngang tàng, một thiếu niên ngoài lạnh trong nóng, một thiếu niên đẹp trai nhất.

Giang Định bị sự im lặng của cô chọc giận, cười khẩy một tiếng rồi mỉa mai: “Cô không phải là thích tôi thật đấy chứ? Vậy thì cô phải chuẩn bị tinh thần đi, tôi không có hứng thú với kiểu người như cô. Ép dầu ép mỡ ai nỡ ép duyên, sau này hôn nhân không hạnh phúc cũng đừng có đến trách móc tôi.”

Những lời này Giang Định đã nói với cô vào một buổi chiều hoàng hôn năm họ học lớp 11.

Trần Ánh Lê đã quên hết mọi chuyện xảy ra sau khi tốt nghiệp cấp ba nhưng những chuyện trước đó thì cô vẫn nhớ rất rõ, từng chi tiết nhỏ nhặt, cả biểu cảm trên mặt anh ta lúc đó, cô đều có thể hình dung ra được.