Xuyên Nhanh: Đem Vai Chính Nghiền Nát

Quyển 1 - Chương 10: Thế tử giả mạo

Đào Duệ đưa bạc cho Thanh Tùng, bảo cậu ta sắp xếp cho cha mẹ và anh chị em ra khỏi phủ.

Thanh Tùng sợ đến tái mặt, quỳ sụp xuống đất khóc lóc: "Thế tử gia, ngài khai ân, tiểu nhân làm sai điều gì ngài cứ đánh mắng, đừng đuổi người nhà tiểu nhân ra khỏi phủ, bọn họ..."

"Dừng dừng dừng, cái gì với cái gì vậy? Cậu có thấy ai đuổi người ra khỏi phủ mà còn đưa bạc không?" Đào Duệ đá đá vào chân cậu ta, buồn cười nói, "Mau đứng dậy đi, tôi bảo họ ra ngoài làm việc."

"A? À, vâng vâng." Thanh Tùng luống cuống tay chân bò dậy, vội vàng lau khô nước mắt, mặt mày vẫn còn kinh hồn chưa định, "Vậy, làm việc gì ạ? Sao phải ra khỏi phủ mới làm được?"

Cậu ta vô cùng khó hiểu, Tuyên Quốc công phủ sau này đều là của Đào Duệ, sao còn phải sắp xếp người làm việc ở ngoài phủ?

Đào Duệ không muốn nhiều lời, "Cậu cứ nghe lệnh là được, không hại cậu đâu. Cậu đưa số bạc này cho họ, bảo họ tìm một chỗ ở tạm một cách kín đáo, sau đó tìm cho tôi một căn nhà ba gian, gần nhà Minh Hiền."

"Cậu bảo họ tìm được thì đừng vội thuê, tìm cách kéo dài vài ngày, tôi sẽ qua thuê sau. Còn phải chọn mua chút quần áo, chăn nệm, đồ dùng hàng ngày. Đúng rồi, bảo anh chị em cậu tìm cách theo dõi Tần Nhược, có động tĩnh gì thì báo cho tôi ngay." Đào Duệ liếc nhìn đống tiền thưởng, "Nhớ kỹ chi tiêu không được vượt quá số tiền này."

Thanh Tùng hoàn toàn không hiểu anh muốn làm gì, vì sao phải thuê nhà gần nhà Tề ngự sử? Vì sao chi tiêu không được vượt quá số tiền này? Vì sao phải vài ngày nữa mới làm? Vì sao phải lén lút? Vì sao phải theo dõi Tần Nhược?

Nhưng cậu ta nghĩ không ra thì thôi, dù sao làm tốt chuyện này là được. Cậu ta đáp lời rồi định đi sắp xếp.

Đào Duệ lại gọi cậu ta lại, "Số tiền này đều là tôi thắng được, không được để lẫn với đồ trong kho, cậu tự ghi chép riêng, cất giữ cẩn thận, đừng để mất nhé. Lại bảo cha mẹ cậu tìm một cửa hàng dễ làm ăn, vài ngày nữa tôi sẽ làm đồ, không thể chịu thiệt được."

"Tiểu nhân tuân mệnh!" Thanh Tùng lại vác lên một bao tiền thưởng, mơ hồ đi làm việc.

Cậu ta cảm thấy chuyện thế tử gia giao phó có vẻ rất bí ẩn, phải cẩn thận một chút, cất kỹ tiền thưởng rồi mới ỉu xìu đi gọi cha mẹ thu dọn đồ đạc.

Có người tò mò hỏi thăm, cậu ta liền nói tại thế tử gia vui buồn thất thường, thế tử gia suýt nữa đuổi cả câu ta đi, chỉ đuổi người nhà cậu ta đi coi như cho câu ta nhớ đời.

Mọi người quá quen với tính khí thất thường của thế tử, nghe vậy đều đồng cảm an ủi nhà cậu ta. Nhưng không ai dám nói nhiều, sợ bị thế tử gia biết được giận chó đánh mèo, Thanh Tùng bên này rất nhanh liền không còn ai.

Đám người đi rồi, Thanh Tùng mới đóng chặt cửa sổ, thần bí nói chuyện cho cha mẹ cùng anh chị em, dặn dò họ giả bộ cho giống, sau khi ra khỏi đây cũng phải mặc quần áo cũ nát một chút, rồi lặng lẽ làm theo lời chủ tử dặn.

Những việc bí ẩn thế này thường được giao cho tâm phúc thân tín nhất, mấy người chẳng những không lo lắng, ngược lại còn mừng vì Thanh Tùng được trọng dụng. Phải biết rằng đợi Đào Duệ trở thành chủ nhân Quốc công phủ, người hầu được việc nhất bên cạnh anh chắc chắn sẽ được thăng quản gia, họ tự nhiên cũng được thơm lây.

Mấy người không nói hai lời liền thu dọn đồ đạc, lớn lớn nhỏ nhỏ không thiếu thứ gì, suốt đêm tính toán nên đến nơi nào ở tạm. Đến sáng sớm, họ lặng lẽ rời phủ, gặp người cũng chỉ có hai ba người dậy sớm làm việc trong vườn mà thôi. Tin tức căn bản không truyền đến tai các chủ tử trong các phòng.

Ba vị di nương trong phủ nghe con cái kể lại chuyện Đào Duệ thi thố tài năng, cầm kỳ thi họa đều tinh thông, nhạy bén nhận thấy hai đứa con vợ cả sắp sửa tranh giành vị trí.

Ngày thường luôn bị Đào Lý thị đè đầu, họ chỉ mong con cái được yên ổn, không dám tranh giành. Lần này cũng vậy, ba vị di nương sợ con cái thành bia đỡ đạn cho cuộc tranh đấu của con vợ cả, đóng cửa dặn dò chúng không được nhúng tay vào, tự nhiên cũng không đi cùng Đào Khiêm, Đào Lý thị nói chuyện này.

Nhà Tần gia biết Đào Duệ tham gia buổi tụ tập thì rất lo lắng, sợ anh nói ra chuyện Tần Nhược tư thông với Đào Bân, phái người theo dõi, ngoài ý muốn biết được Đào Duệ không phải kẻ vô dụng, mà là người có tài năng ẩn giấu.

Tần đại nhân, Tần phu nhân phản ứng đầu tiên là tiếc nuối, Tuyên Quốc công phủ thế tử, lại thông minh tài giỏi như vậy, con gái gả qua đó thì tốt biết bao. Vốn dĩ có một chàng rể tốt, lại bị con gái làm hỏng. Hai người đều hận tên Đào Bân ngụy quân tử kia, nhìn mặt thì đạo mạo, sau lưng lại dụ dỗ con gái họ.

Cùng lúc đó, người mà Tần phu nhân phái đi xác minh cũng đã trở về, mang theo bức họa của Đào lão gia tử ở Tây Sơn thôn và Phúc Hỉ. Hai vợ chồng vừa nhìn, kinh hãi tột độ, Đào Duệ có bóng dáng của Đào lão gia tử lúc trẻ, còn Phúc Hỉ cũng có bóng dáng của Đào Lý thị, trùng hợp hai nhà đều sinh con ở miếu hoang, nói là trùng hợp thì không ai tin.

Tần phu nhân nghĩ ngợi, mừng rỡ nói, "Lão gia, lúc trước Đào Duệ uy hϊếp chúng ta từ hôn vì chuyện Nhược Nhi hành vi không đúng mực, chúng ta rất bị động, nhưng hôm nay, chỉ cần nói rõ chuyện này với Quốc công phủ, công khai thân thế của Đào Duệ, việc hôn nhân tự nhiên sẽ hủy bỏ.

Dù Quốc công phủ còn nhận Đào Duệ, không chịu công khai chân tướng, chúng ta cũng có thể khiến họ vui vẻ từ hôn, không bị tổn hại chút nào, dù sao cũng là họ làm một tên thế tử giả làm lỡ dở Nhược Nhi bao nhiêu năm nay. Như vậy cũng không đến mức kết thù.

Đến lúc đó Đào Duệ và Quốc công phủ làm ầm ĩ, chắc chắn một thời gian sẽ không nhắc đến chuyện hôn nhân. Thời thế thay đổi, dù Đào Duệ có nói gì nữa cũng không ai tin. Nhược Nhi và Đào Bân lại không liên lạc, người khác chỉ cho rằng Đào Duệ vu khống lung tung."

Tần đại nhân thở dài, trầm mặc một lát mới nói, "Chúng ta cũng không được phúc hậu cho lắm, nếu sau này Đào Duệ sa cơ lỡ vận, có thể giúp đỡ một tay. Dù sao, nó cũng không có gì sai, không có gì có lỗi với Nhược Nhi, là Nhược Nhi phụ nó."

Tần phu nhân vui mừng hơi giảm bớt, trầm mặc gật đầu. Bà sao không biết chứ? Chỉ là chuyện này liên quan đến danh dự của cả nhà Tần gia, không thể coi thường. Tần Nhược lại là con gái ruột của bà, bà chẳng lẽ lại trơ mắt nhìn con gái bị hủy hoại thanh danh sao? Hiện giờ sự tình có chuyển biến, dù sao chuyện Quốc công phủ ôm nhầm con cũng không phải họ làm, không tính là hãm hại người khác. Giống như lão gia nói, sau này tìm cơ hội bồi thường cho Đào Duệ.

Tần phu nhân tự an ủi mình một lúc lâu, mới đi tìm Tần Nhược nói rõ. Lấy lý do này để từ hôn với Quốc công phủ, sau này hai nhà không liên quan gì đến nhau, nửa năm sau bà sẽ tìm cho Tần Nhược một mối hôn sự tốt.

Tần Nhược kinh ngạc tột độ, "Cái gì mà hai nhà không liên quan gì đến nhau? Mẹ, con phải gả cho Đào Bân!"

"Câm miệng! Đừng có nói bậy!" Tần phu nhân lập tức sai nha hoàn tâm phúc canh giữ cửa, dùng sức nắm chặt cánh tay Tần Nhược trách mắng, "Con thật sự điên rồi sao? Vất vả lắm mới có thể thoát khỏi vũng lầy, con còn muốn tự mình nhảy vào? Chuyện thế tử giả vừa vỡ lở, với tính cách của Đào Duệ chắc chắn sẽ làm ầm ĩ long trời lở đất, ai biết sẽ xảy ra chuyện gì?"

Tần phu nhân nghiêm giọng: "Ta chỉ mong nó quên nhà Tần đi, chỉ làm ầm ĩ với Quốc công phủ thôi. Con mà nhúng tay vào, chẳng khác nào nhắc nó chuyện của con, nó sẽ làm ầm ĩ lên cho mà xem.

Con nhớ kỹ cho ta, trước khi mọi chuyện yên ổn, con không được phép ra khỏi phủ. Đây là vì tốt cho con, đừng có hồ đồ nữa, ta sẽ không để cả nhà mạo hiểm vì con đâu. Chuyện này con không nghe cũng không được."

Tần Nhược lòng lạnh như băng, kiếp trước nàng đã biết cha mẹ không đáng tin cậy. Đào Duệ bị đuổi khỏi Quốc công phủ, nàng cầu xin cha mẹ gây áp lực lên Quốc công phủ, đừng đuổi Đào Duệ đi, nếu đi cũng phải được chút gia sản, cha mẹ không đồng ý. Nàng lại cầu xin cha mẹ thu nhận họ, cha mẹ lại bảo nàng cứ theo Đào Duệ đến Tây Sơn thôn trước, chuyện khác sau này hãy nói.

Nếu không phải cầu cứu vô vọng, nàng đâu đến nỗi tuyệt vọng nhảy sông?

Tần phu nhân thấy nàng như vậy, thở dài, vừa đau lòng vừa tức giận nói: "Con đó, có phải là phát hiện Đào Duệ không phải thế tử, mới chạy đến thân cận Đào Bân? Sao con lại ngu ngốc như vậy? Con sớm nói chuyện này cho ta, ta đã có thể tống khứ cái nhà kia đi xa, để chân tướng này bị che giấu. Con chẳng phải vẫn là bà Tuyên Quốc công phu nhân vững chắc sao?"

Tần Nhược không nghĩ đến điểm này, bây giờ nghĩ đến cũng không muốn, cười nhạo nói: "Con việc gì phải che giấu cho kẻ ăn chơi trác táng đó? Con từ nhỏ đã xấu hổ vì anh ta, con vốn dĩ không muốn gả cho anh ta!"

"Con nhìn lầm Đào Duệ rồi, chúng ta trước đây đều nhìn lầm nó, hôm nay cùng những người cùng sở thích tụ tập, thi thố cầm kỳ thi họa thơ, Đào Duệ năm lần chiến thắng liên tiếp, những người đó đều là những người xuất sắc cùng lứa với các con, Đào Duệ là người có tài hoa lớn."

Tần Nhược sửng sốt, ngay sau đó bật cười, châm biếm nói: "Mẹ cũng tin sao? Anh ta chắc chắn dùng thủ đoạn vô sỉ, lừa gạt mọi người. Anh ta là vị hôn phu của con, ai hiểu rõ hơn con? Anh ta căn bản chỉ là kẻ vô dụng, không có chút tài năng nào!"

"Con! Ta nói chuyện với con không thông, con hãy ngoan ngoãn suy nghĩ lại, đừng làm ra chuyện hồ đồ nữa!" Tần phu nhân phẩy tay áo bỏ đi, dù thương con gái đến mấy, lúc này cũng mệt mỏi vô cùng. Bà một lòng vì con gái, không tiếc hủy hoại vinh hoa của Đào Duệ, vì sao Tần Nhược lại không hiểu chút nào?

Tần Nhược đương nhiên không hiểu, nàng thậm chí cảm thấy Tần phu nhân ngu ngốc, ngay cả trò vặt của Đào Duệ cũng không nhìn ra, lại nói Đào Duệ có tài hoa lớn. Nàng khịt mũi coi thường điều này, nàng kiếp trước gả cho Đào Duệ một thời gian, đó là người bên gối của nàng, nếu có tài hoa nàng sẽ không biết sao? Dù cả thiên hạ nói với nàng như vậy, nàng cũng không tin.

Lúc này nàng chỉ lo lắng một chuyện, nàng nhất định phải gả cho Đào Bân. Không phải nàng quá thích, mà là kiếp trước thay đổi quá nhanh khiến nàng sợ hãi, nàng không biết gả cho người khác sẽ đối mặt với tương lai như thế nào, chỉ có thể chọn người an toàn nhất, cũng là người có tiền đồ tốt nhất.

Đào Bân năm nay sẽ thi đỗ cử nhân, Đào Bân vẫn là con trai duy nhất của vợ cả của Quốc công phủ, là người được Tuyên Quốc công và Đào Lý thị yêu thương nhất, tiền đồ, địa vị đều vững chắc. Quan trọng nhất là nàng đã từng gả vào Tuyên Quốc công phủ, nàng có thể như cá gặp nước ở nơi quen thuộc đó, nàng còn có được trái tim của Đào Bân, chỉ cần nắm chắc, tương lai nàng chắc chắn có thể an hưởng vinh hoa, không còn gì phải lo lắng.

Nàng không thể chờ Tần phu nhân nói chuyện xong xuôi với Quốc công phủ, như vậy quá chậm. Nàng cần phải cho mọi người biết ngay Đào Duệ là thế tử giả, nàng còn chưa từ hôn với Quốc công phủ, chân tướng được phơi bày, hôn sự của nàng tự nhiên sẽ chuyển sang Đào Bân. Dù sao hôn sự của nàng vốn là do trưởng bối hai nhà định đoạt, vị hôn phu tương lai của nàng đương nhiên phải là huyết mạch thật sự của Quốc công phủ.

Cách này cũng không tốt lắm, dù có thể giải thích hợp lý việc chuyển giao hôn sự, nàng chắc chắn sẽ bị người ta bàn tán. Nhưng đây đã là cách mà nàng nghĩ ra có tổn hại thấp nhất, bị người ta bàn tán một thời gian, sóng gió tự nhiên sẽ qua. Bởi vì mọi người đều có thể hiểu một tiểu thư giàu có như nàng không thể gả vào nhà nông dân được, đúng không?

Một hai năm nữa, Đào Bân thi đỗ cử nhân thành thế tử, nàng vẻ vang gả qua đó, những lời bàn tán đó tự nhiên sẽ biến mất.

Điều duy nhất cần cảnh giác là Đào Duệ không chịu làm con nhà nông, không quan tâm mà nói ra chuyện của nàng và Đào Bân, nhưng Đào Duệ sau khi thành thế tử giả, lời nói tự nhiên sẽ giảm độ tin cậy. Nàng lại bịa thêm chuyện Đào Duệ ghen ghét Đào Bân, chê nghèo yêu giàu, nói tiên hạ thủ vi cường, vậy càng không ai tin Đào Duệ.

Nàng còn phải tìm cách đưa thư cho Đào Bân, để Đào Bân phối hợp dẫm một chân lên Đào Duệ, vốn dĩ trong vòng của họ có rất nhiều người không ưa Đào Duệ, có lẽ có thể dồn hết sự chú ý vào Đào Duệ? Vậy thì không ai chú ý đến nàng.

Còn Đào Duệ sẽ thế nào, nàng không quan tâm chút nào. Người đàn ông này không học vấn không nghề nghiệp, nhân phẩm thấp kém, kiếp trước biết chân tướng vậy mà cũng không tranh giành được gì, khiến nàng người làm vợ phải chịu khổ theo, thật sự là kẻ vô dụng không có tiền đồ, làm lỡ dở cả đời nàng, bây giờ còn muốn hủy hoại đời thứ hai của nàng.

Nàng làm những điều này không hề có chút áy náy nào, Đào Duệ đã hưởng thụ mười bảy năm vinh hoa phú quý, chiếm đủ tiện nghi, nên trở về sống cuộc đời nhà nông của hắn.

Tần Nhược nghĩ đi nghĩ lại, cảm thấy cách này là phù hợp nhất với nàng lúc này. Có lẽ còn có cách khác, nhưng thời gian không đợi người, nàng không thể nghĩ ra cách khác.

Bên ngoài có người của Tần phu nhân canh giữ, nhưng Tần Nhược sau khi trọng sinh cũng cố gắng bồi dưỡng hai nha hoàn tâm phúc. Nàng gọi Nguyệt Nhi trầm ổn vào phòng, thấp giọng dặn dò một hồi, đưa hết số tiền riêng, bảo Nguyệt Nhi đi tìm vài người đáng tin cậy tung tin tức, nhất định phải để tin tức lan truyền trước khi mặt trời lặn.

Nguyệt Nhi vâng lệnh đi, hai anh em đang canh giữ bên ngoài Tần phủ liếc nhau, em gái ở lại tiếp tục theo dõi, anh trai đuổi theo Nguyệt Nhi xem nàng đi làm gì.

Hai anh em này chính là em trai em gái của Thanh Tùng, một người mười bốn, một người mười hai, đều rất lanh lợi, rất nhanh đã biết rõ Nguyệt Nhi làm gì, vô cùng kinh ngạc, vội vàng chạy đi tìm Thanh Tùng báo tin.

Đào Duệ đang ở thư phòng chơi cờ với Tề Lãng, tên này sáng sớm đã mang một bộ cờ hay đến tìm Đào Duệ luận bàn, ngay cả bữa sáng cũng ăn cùng Đào Duệ, khi Thanh Tùng mặt trắng bệch chạy vào báo tin cho Đào Duệ, hai người đang đánh đến chỗ quan trọng, sắp phân thắng bại.

Thanh Tùng ghé vào tai Đào Duệ nói nhanh sự tình, Đào Duệ sắc mặt không đổi, thầm nghĩ Tần Nhược làm tốt lắm, đúng là buồn ngủ gặp chiếu manh, anh biết theo dõi người phụ nữ này sẽ không thất vọng.

Tề Lãng tò mò hỏi: "Thanh Tùng cậu làm gì vậy? Sao trông như thấy ma thế?"

Thanh Tùng mím môi, thầm nghĩ chuyện này còn đáng sợ hơn gặp ma, người phụ nữ họ Tần kia tung tin đồn nói chủ tử cậu ta không phải Thế tử gia! Quan trọng là nói có đầu có đuôi, cái gì mà mặt giống năm phần, tim cậu ta lúc này muốn nhảy ra ngoài rồi.

Tề Lãng lại hỏi Đào Duệ: "Chuyện gì vậy? Có cần anh em giúp một tay không?"

Đào Duệ đặt một quân cờ xuống, thản nhiên cười: "Chuyện nhỏ thôi, cậu yên tâm, khi nào cần cậu giúp, tớ sẽ không khách sáo đâu. Chờ đến ngày tớ bị đuổi khỏi nhà, cậu nhớ thu nhận tớ đấy nhé."

Tề Lãng cười ha hả: "Chuyện này có đáng gì đâu? Có tớ một bát cơm, cậu không lo bị đói đâu, anh em tốt mà, chơi đẹp với nhau thôi!"

Đào Duệ cười liếc cậu bạn, trình độ cờ cao siêu của anh đã giúp tình bạn của họ thăng cấp vùn vụt. Tề Lãng đúng là mê cờ thật, nếu không có Tề ngự sử quản chặt, chắc cậu ta bị lừa bán thân rồi.

Thanh Tùng đứng bên cạnh thấy chủ tử vẫn còn cười được, không hề tỏ ra kinh hãi hay tức giận, trong lòng đầy nghi hoặc. Nhưng nỗi sợ hãi cũng vơi đi phần nào. Nếu chủ tử đã có tính toán rồi, chắc sẽ không có chuyện gì đâu nhỉ?