Thẩm Nhĩ nhìn kim truyền vẫn cắm trên tay trái, nhưng đầu ngón tay lại vô thức lướt nhanh trên lớp chăn trắng, như thể dưới đó có một bàn phím vô hình.
Nhưng đáng tiếc, suy nghĩ của LeBlanc trên màn hình lại không giống với cậu, cách xử lý tình huống cũng hoàn toàn khác.
*LeBlanc là một pháp sư sát thủ cực kỳ cơ động trong Liên Minh Huyền Thoại, nổi bật với khả năng biến ảo, gây sát thương dồn cực mạnh và đánh lừa đối thủ.
Khi thấy Evelynn đang chờ sẵn bên cạnh, thay vì tạo ra sơ hở, LeBlanc lại chủ động dẫm lên lính để tung Sợi Xích Siêu Phàm về phía đối thủ.
Đối phương bên kia có vẻ đã cảnh giác. Ngay khoảnh khắc dấu hiệu trói hồn xuất hiện trên đầu, Taliyah lập tức dùng kỹ năng di chuyển nhanh về dưới trụ an toàn.
“Tình huống này không nên xử lý như vậy.” Thẩm Nhĩ tiếc nuối lẩm bẩm.
“Pha này không nên đánh như thế!”
Bình luận viên cũng tiếc nuối lên tiếng:
“Taliyah cấp sáu tự mang kỹ năng di chuyển, LeBlanc quá vội vàng rồi!”
“Cậu hấp tấp quá. Tôi vừa đạt cấp sáu, đối phương lại mất hút trên bản đồ, chắc chắn sẽ chơi cẩn thận. Cậu không chịu nhử sơ hở để dụ đối phương tiến lên ép đường thì thôi đi, đằng này còn đạp lính lên cao rồi ném dây xích… Cậu nghĩ gì vậy, nói tôi nghe xem?”
Giọng nói lạnh lùng của Yến Thịnh vang lên trong kênh voice chat. Anh từ bỏ ý định gank mid, quyết định quay người xâm lăng rừng đối phương.
“Tôi chỉ là…”
Mid lane Zuzu ngập ngừng, muốn giải thích nhưng lại không tìm được lý do hợp lý.
“Cậu chỉ là bị Taliyah ép đến sốt ruột, đúng không?”
Yến Thịnh cười nhạt, ngắt lời đồng đội.
“Cậu ta chơi an toàn, cậu thì không ép nổi, máu cũng không cấu rỉa được, mạng hạ gục lại càng không có. Nếu hai bên đều không có mạng, LeBlanc của cậu về late game sao mà sánh được với Taliyah? Kết cục chỉ có thể là càng đánh càng thua.”
Vừa dứt lời, anh mở Máy Quét, tiến vào khoảng trống giữa bùa xanh và bãi sói đối phương.
Ánh sáng đỏ quét qua…
Và phát hiện ra bóng dáng người đi rừng bên kia.
Thoáng cái, E lướt lên tung ba phát gai nhọn, sau đó lập tức rút lui khi máu còn thấp. Lúc này, đường máu trên bản đồ vẫn đang hiển thị tình trạng nguy hiểm. Ngay khi tung chiêu thức kết liễu, anh lập tức lùi lại, chui vào bụi cỏ mà không hề ngoảnh đầu, hướng về phía sông để kích hoạt nội tại tàng hình, bỏ lại Tạp Tát Đinh – kẻ vừa truy đuổi anh từ đường giữa.
*Tạp Tát Đinh: tướng Taliyah
Thấy Tạp Tát Đinh từ rừng quay lại đường giữa, thăm dò tình hình, Yến Thịnh khẽ cười một tiếng:
"Bụi cỏ phía dưới đã dọn sạch tầm nhìn rồi. Tôi sẽ đứng ở khu cỏ tam giác hỗ trợ, kéo đối phương vào luôn."
Lúc này, camera giải đấu lia đến Yến Thịnh. Trên màn hình lớn, hình ảnh anh với tai nghe trên đầu, khóe môi nhếch nhẹ một nụ cười đầy ẩn ý. Ngón tay linh hoạt lướt nhanh trên bàn phím.
Cái móc từ Thresh trúng ngay ADC đối phương! Ngay khoảnh khắc đó, Yến Thịnh lao lên, ném l*иg đèn về đồng đội từ phía sau.
Hiệu ứng Mê Hoặc từ kỹ năng dần hiện trên đầu ADC đối thủ. Ngay khi hiệu ứng hoàn tất, Yến Thịnh dùng đèn l*иg dịch chuyển đến gần Thresh, tiếp tục tung chiêu E và ba phát gai nhọn, kết liễu kẻ địch rồi để ADC của đội mình nhận mạng hạ gục.
Ngay sau đó, anh nhẹ nhàng rút lui vào hang rồng nhỏ, dùng nội tại tàng hình hồi máu một lát.
Ngẩng đầu lên, Yến Thịnh nhìn thẳng vào camera, nhướng mày hỏi:
"Soái không?"
Camera chỉ thu được biểu cảm của anh, hoàn toàn không thể thu âm lại lời nói. Nhưng đại đa số khán giả ai cũng quá quen với thói quen này của Yến Thịnh.
"Splendor chắc chắn lại đang nói “Mọi người, tôi có đẹp trai không?’" – Bình luận viên cười nói, trêu chọc nhìn người kiêu ngạo trên màn hình.
"Đẹp chứ! Hai pha xử lý này đỉnh lắm!"
Thẩm Nhĩ cũng bất ngờ vì tình huống này, ngay sau đó lộ ra một nụ cười bất đắc dĩ.
Mỗi khi thi đấu, Thẩm Nhĩ luôn tập trung đến cực hạn.
Ánh mắt chưa từng rời khỏi màn hình dù chỉ một giây. Kể cả khi tướng của cậu bị hạ gục, cậu cũng không hề dừng lại. Cậu sẽ lập tức chuyển góc nhìn sang đồng đội quan sát tình huống, theo dõi diễn biến trận đấu. Chứ không phải sau khi hoàn thành một pha xử lý xuất sắc, nhướn mày nhìn camera.
Quá kiêu ngạo.
Y như một đứa trẻ nghịch ngợm vậy.
Evelynn liên tục có hai pha can thiệp quan trọng, không chỉ phá vỡ nhịp điệu của rừng đối phương mà còn giúp đường dưới của đội nhà dẫn trước về kinh tế, đồng thời kiểm soát thành công một con rồng nhỏ.
Sau khi về nhà lên trang bị, Yến Thịnh quay trở lại đường giữa.
Lần này, LeBlanc không còn vội vã nữa. Chờ đợi đúng thời cơ, cậu nắm lấy một sai lầm nhỏ của đối phương, tìm được góc di chuyển tinh tế, tung kỹ năng trúng thẳng vào Tạp Tát Đinh.
Bên ngoài trận đấu, Thẩm Nhĩ nhẹ nhàng đặt tay lên chăn.
Ngón tay cậu khẽ cử động theo từng pha xử lý của LeBlanc trên màn hình, mô phỏng lại tất cả một cách hoàn hảo.
Liên hoàn combo được thực hiện một cách tinh xảo: Nhún nhảy tránh khỏi phạm vi dây xích của Tạp Tát Đinh, đặt dấu ấn ma thuật lên đầu đối thủ. Sau đó kích hoạt chiêu cuối để sao chép dấu ấn, tạo ra hai nguồn sát thương chồng lên nhau, kéo dây xích trúng thêm lần nữa, giữ chặt đối phương. Cuối cùng, tung phát đánh châm chốt, hoàn tất lượng sát thương tối đa. Đồng thời lập tức dùng biến ảnh quay về vị trí ban đầu.
Một pha xử lý hoàn mỹ, không thể chê vào đâu được.
Không hiểu vì sao, mũi Thẩm Nhĩ bỗng cay cay.
Hơi nóng nơi khóe mắt chợt dâng lên, một giọt nước mắt lặng lẽ rơi xuống.
Trí nhớ cơ bắp không bao giờ lừa dối cậu
Dù rằng những năm tháng thi đấu chuyên nghiệp đó có thể không tồn tại trong thực tại nữa, nhưng từng ngày miệt mài tập luyện, từng trận đấu lớn nhỏ, từng vị tướng đã cùng cậu chiến đấu không biết bao nhiêu ngày đêm… tất cả đều là một phần của cậu, là điều không ai có thể thay thế.
Dù đôi tay của cậu bây giờ không còn dấu vết nào của một tuyển thủ chuyên nghiệp, nhưng đó vẫn là đôi tay mạnh mẽ nhất.
Lebanc
