Miệng Quạ Của Ta Bị Văn Võ Cả Triều Nghe Thấy

Chương 28

[Không phải chứ, các người tìm tàn dư tiền triều thì cứ tìm tàn dư tiền triều đi, nhìn ta làm gì? Ta đâu phải.]

[Chẳng lẽ là cơm sáng dính trên mặt?]

Diệp Tỉnh Tâm vô thức sờ sờ mặt mình.

Mấy vị khách quý đang mong chờ nhận được câu trả lời từ Diệp Tỉnh Tâm nghe thấy tiếng lòng của nàng, muốn trợn mắt lắm nhưng chỉ đành quay mặt đi.

Diệp Tỉnh Tâm này, đến lúc nước sôi lửa bỏng rồi mà còn có tâm trạng nghĩ đến chuyện khác.

Thái tử Hiên Viên Phù ho khan một tiếng, tốt bụng mở lời: "Hôm nay là ngày cuối cùng rồi, Chu tướng quân có cần bản cung và các vị đại nhân giúp đỡ không?"

"Vi thần cảm tạ Thái tử, nhưng không cần đâu, có Diệp đại nhân ở đây, thần nhất định sẽ tìm ra tên tàn dư kia trước thời hạn."

Chu Lâm nói bóng nói gió, nhưng những ai nên hiểu đều hiểu.

Chỉ có Vương thái y không được lên triều, cũng không nghe được tiếng lòng của Diệp Tỉnh Tâm là không hiểu gì.

Một đứa trẻ đầu óc không được thông minh lắm, vừa mới bước vào quan trường, vậy mà lại có thể khiến Chu Lâm tin tưởng như vậy sao? Xin thứ cho ông ta mắt kém.

Thật sự không nhìn ra Diệp Tỉnh Tâm xuất thân từ thương gia thấp hèn, ngoài danh hiệu Trạng Nguyên ra còn có năng lực gì.

[Không phải chứ, Vương thái y này có ý gì, coi thường ta sao?]

Liếc thấy ánh mắt khinh thường thoáng qua của Vương Xưng, Diệp Tỉnh Tâm không chịu được.

[Nghe xưng hô vừa rồi của Chu tướng quân, người này còn là thái y, người hành y đều nhân từ cơ mà, trông người này cứ khinh khỉnh, xem ra cũng chẳng có bao nhiêu nhân tâm.]

[Cũng không biết làm sao vào được Thái Y viện.]

[Để kẻ là người nhưng không bằng con chó này khám bệnh cho quý nhân, Hoàng thượng và đám người Thái Y viện kia không sợ xảy ra chuyện gì sao?]

Diệp Tỉnh Tâm lòng dạ hẹp hòi, lá gan cũng vậy.

Nàng sẽ không hại người, còn là quan nhỏ, một ánh mắt khinh thường của Vương thái y, ngoài mặt nàng không dám nói gì.

Chỉ có thể càu nhàu liên hồi với hệ thống trong đầu, để giữ cho tuyến sữa thông suốt.

Vương thái y không nghe được tiếng lòng của nàng thì không có gì.

Những người có thể nghe được, trừ Mạnh Đạt - Mạnh tướng quân ra, những người còn lại đều run sợ trong lòng.

Thực sự là đối tượng mà Diệp Tỉnh Tâm mắng nhiếc trong lòng lần này không đơn giản.

Mà là phó viện trưởng Thái Y viện.

Hễ Thái hậu, Hoàng hậu, Thái tử và Quý phi bị đau đầu sổ mũi, phần lớn đều tìm ông ta khám bệnh.

Nếu Vương thái y có vấn đề, còn nghiêm trọng hơn một triều thần có vấn đề.

"Diệp đại nhân cứ nhìn Vương thái y mãi, chẳng lẽ đã phát hiện ra điều gì?"

Mạnh Đạt và Vương thái y là bạn tốt, Vương thái y còn cứu mạng ông ta và người nhà, đối với ông ta xứng đáng với hai chữ "ân nhân".

Vừa nghe thấy Diệp Tỉnh Tâm nói xấu ân nhân của mình trong lòng, sợ Thái tử và những người khác bị ảnh hưởng, vội vàng ngắt lời.

"Vừa rồi gió lớn, hạ quan thấy hình như mắt Vương thái y không được thoải mái, do dự có nên nhắc nhở hay không."

"Mắt có bệnh là bệnh nặng, Vương thái y là người hành y, chắc hẳn sẽ không giấu bệnh sợ thầy."

[Phát hiện ra cái gì, dĩ nhiên là phát hiện ra cái bộ mặt khinh người của Vương thái y, chuyện này có gì đáng hỏi, ông không thấy sao?]

[Giả tạo!]

Hai chữ cuối cùng ném tới, Mạnh Đạt xuất thân võ phu ngẩn ra, sau đó là nổi giận.

"Diệp Tỉnh Tâm, ngươi láo xược!"

Chu Lâm chắn trước mặt Diệp Tỉnh Tâm: "Mạnh tướng quân đột nhiên chỉ trích Diệp đại nhân trước mặt Thái tử điện hạ, không ổn đâu."

Từ đại nhân cũng lên tiếng: "Mạnh tướng quân có gì tức giận thì cứ nói ra, sao phải nổi giận với Diệp đại nhân."

Thái tử cũng gật đầu, đồng thời còn phải phân tâm suy nghĩ kỹ những năm nay số đơn thuốc do Vương thái y kê, hắn và mẫu hậu uống xong có vấn đề gì không.

Để hắn có thể phòng ngừa trước.

Cái miệng quạ của Diệp Tỉnh Tâm này khiến hắn khó lòng phòng bị.