Xuyên Không Tôi Làm Mẹ Vai Ác

Chương 7

Cậu bị hệ thống gọi dậy, vẫn là không gian trắng xoá đó.

[Kí chủ chúng ta không có đủ khả năng, để cứu vớt phản diện, vậy chúng ta hãy đứng về phía vai chính đi.]

"Chúng nó còn chưa ra đời ây." Cậu nói xong, nhìn hệ thống với ánh mắt khinh bỉ.

Vậy mà hệ thống lại nhảnh cổ lên mà nói: [Ai nha kí chủ, cậu thử nghĩ xem nếu bây giờ cậu bị hắn ức hϊếp cậu do cậu còn nhỏ bé, nếu cậu có thế lực thì hắn sẽ không làm vậy với cậu nữa.]

"Mày chắc chắn nếu tao có thế lực sẽ không bị ức hϊếp." Nói xong cậu nhìn hệ thống với ánh mắt kiên định.

[Không hắn vẫn ức hϊếp cậu như cũ, nhưng mà cậu không nhìn thấy như vậy đỡ nhục hơn à.]

Mày nghĩ tao cần không.

Nói xong cậu thực sự khó chịu mà không đẩy ý đã bị hệ thống dịch chuyển ra ngoài, nhưng chợt bất ngờ quát: "Không phải, mày có thể dịch chuyển vậy tại sao không làm."

[Khụ, xin lỗi kí chủ tôi vừa mới đi di chuyển chức vụ từ hệ thống tình yêu thành hệ thống long ngạo thiên, nên mới có khả năng này.]

"Vậy trước giờ, ngươi là cái hệ thống vô dụng."

Cạch âm thanh một vật bị ném xuống đấy, cậu quay lưng lại đằng sau thì nhìn thấy một đám người đằng đằng sát khí, bọn chúng còn đang hủy thi.

Hít sâu một hơi cậu đã sắp sợ đến muốn ngất, nhưng khi đám người đó tiến đến gần cậu vì sợ hãi mà nói loạn xạ cả lên: "Hủy thi đầu tiên phải có backing soda để giúp phân hủy xác, à còn phải băm xác nữa các ngươi cũng phải sử dụng hydrogen và carbohydrate hoặc carbon monoxide để tạo hiện trường giả cũng được, hiểu ý ta chứ." Nói xong cậu nhìn cả đám người nhìn cậu chằm chằm, bỗng ngươi đi đứng đầu hỏi: "Vậy chúng tôi hủy xác xong sau đó nên chốn đi thế nào."

Cậu vì sợ hãi mà dựa vào bức tường trắng, nhưng trong ánh mắt của đám người cậu đang nhàm chán mà nhìn bọn hắn làm việc lại phải mất thời gian, vì bọn hắn không thể tự trốn thoát.

Cậu lại nói: "Để lại một người, để làm mồi đám còn lại tản ra chạy trốn, còn đám người còn lại chạy theo hướng đến thẳng sân bay, sau đó tìm ra một nơi làm căn cứ rồi liên lạc với tôi, ai là hacker thì làm ra một trang website để liên lạc nội bộ, kinh phí hoạt động của hội nữa nhỉ, ai biết kinh doanh thì kiếm tiền đi, đám thô tục còn lại thì học thêm kí xảo và tự huấn luyện tay nghề đi, xong việc liên lạc với tôi."

Nói xong cậu bắt đầu hối hận vì tật sợ hãi là nói lung tung của mình.

Nhưng trong mắt đám người cậu nhóc kì lạ này lại có khả năng, phân tích bố cục bọn họ như vậy khiến bọn họ bất ngờ muốn phục tùng, nghĩ đến đây cả đám đều nghĩ đây chính là đại ca của bọn họ.

Vừa nghĩ đến đây liền nghe thấy tiếng còi cảnh sát, cậu tưởng bọn họ sẽ bẫn loạn lên nhưng không ngờ chỉ trong khoảng thời gian ngắn, đám người này đều làm theo cách nói của cậu, sau đó tẩu thoát chỉ còn mình cậu, đám người nghĩ đến đây sau khi quay lại liền thấy đại ca của bọn họ vậy mà bị cảnh sát bao vây cũng không làm sao cả, còn nhanh chóng mà thoát ra.

Đi xa rồi cậu, bỗng dưng nghe hệ thống nói: [Kí chủ aaaaaaa, cậu vậy mà lại giúp bọn điên kia.]

"Bọn điên gì cơ."

[Chính là cái đám người kia, đám người đứng đấy ý chính là đám vật thí nghiệm thoát ra khỏi phòng thí nghiệm, đáng lẽ trong nguyên tác đám người này sau khi gây án đã bị vây bắt hết nhưng, bây giờ cậu lại giúp bọn họ tẩu thoát, nhưng tôi tính kêu cậu đến đây để gây dựng hình tượng người bị vây bắt may mắn thoát nạn, mà được cảnh sát cứu sống nhưng bây giờ.]

Nghe vậy cậu cũng không quan tâm, nhưng cậu không biết đám vật thí nghiệm này tuy là thông minh, nhưng không có người lãnh đạo nên mới tan rã nếu có người lãnh đạo thì sẽ là thứ đáng sợ, mà bây giờ bọn chúng đã coi cậu là người lãnh đạo, cậu cũng đã bức chân vào thế giới ngầm, không còn là thiếu niên thuần khiết nữa rồi.

Cậu kêu hệ thống truyền tống cậu về lại, biệt thự sau khi trải qua một đống việc hiện tại cậu chỉ muốn ngủ thôi.