Bia Đỡ Đạn Xinh Đẹp, Nhưng Là Vạn Người Mê

Thế giới 1 - Chương 8: Tu La tràng trong chương trình hẹn hò

9108 cảm thấy CPU của mình như sắp quá tải, có vẻ dữ liệu gặp trục trặc.

Nó lúng túng đánh dấu khu vực lỗi, dự định sau này quay lại sửa chữa.

Cúi đầu nhìn xuống, ký chủ nhỏ bị trêu chọc vô hình mà chỉ biết nhẫn nhịn kia vẫn đang chờ câu trả lời.

9108 im lặng hai giây: [Có thể.]

Theo nguyên tác, để giảm thiểu tối đa tác dụng phụ của thuốc, Mộc Liên sẽ tiêm sau khi xoay bàn quay.

Tổ chương trình đều là Beta, chỉ cần không đυ.ng phải khách mời Alpha thì dù có pheromone hay không cũng không ảnh hưởng nhiều.

Nhưng do Mộc Liên đến nên việc tiêm thuốc đáng lẽ phải thực hiện trước khi vào 201 đã bị trì hoãn, dù vậy, theo tiến độ cốt truyện thì tạm thời vẫn chưa bị lộ.

[Tốt nhất là cậu tiêm ngay bây giờ.] Giọng hệ thống nghe lạnh tanh, nhưng lời nói lại mang ý nhắc nhở: [Người của tổ chương trình đã ở tầng hai, ba phút nữa sẽ lên.]

Dù gì ghi hình đã bắt đầu, tổ chương trình tất nhiên sẽ không để khách mời ở một mình quá lâu.

Nhận thấy tiểu ký chủ không có hứng thú, hệ thống ngập ngừng một chút: [Tiến độ cốt truyện đã tăng 10.]

Vì thế, cậu có thể vui lên một chút rồi đấy.

Quá trình tiêm thuốc Omega không hề suôn sẻ.

Mộc Liên vừa lấy ống thuốc ra khỏi chiếc hộp khóa kín thì nghe thấy tiếng gõ cửa.

[Không phải là nhân viên.] Phát hiện cậu nghi ngờ, hệ thống lên tiếng: [Là khách mời.]

Mộc Liên liếc nhìn ống thuốc còn đang tỏa ra khí lạnh, suy nghĩ một lát rồi vẫn quyết định đóng nắp hộp lại, đứng dậy ra mở cửa.

Vì lo trên người không có mùi Omega sẽ bị lộ, cậu do dự một chút, không mở cửa hoàn toàn mà chỉ khẽ hé ra một khe nhỏ, len lén thò đầu ra: “Ai vậy?”

Dù Alpha ở phòng 201 không phát hiện ra, nhưng nhỡ đâu hắn quá ngốc thì sao? Mộc Liên nghĩ vậy, lại rụt người nấp sâu hơn vào sau cánh cửa, lần này chỉ còn lại đôi mắt đen trắng rõ ràng lộ ra ngoài.

Người đứng ngoài cửa có chút bất ngờ, nhưng nhanh chóng mỉm cười dịu dàng: “Tôi là người ở phòng đối diện với cậu.”

“Là một Omega.” Cậu ta tự giới thiệu, rồi nói rõ lý do đến đây: “Chương trình bắt đầu rồi, đạo diễn bảo chúng ta tập trung ở tầng một.”

Nhìn qua rất dịu dàng, lại còn rất ưa nhìn. Mộc Liên bất giác cảm thấy có thiện cảm với cậu ta, hoàn toàn khác với tên Alpha hung dữ ở phòng 201.

Nụ cười rạng rỡ, giọng nói cũng dễ nghe, cậu suýt chút nữa đã bước ra theo cậu ta, chân vừa đưa ra ngoài cửa thì đột nhiên nhớ ra điều gì: “...Đợi tôi một chút.”

Mộc Liên lập tức rụt chân về, nhỏ giọng nói: “Tôi sẽ nhanh thôi, ngay đây.”

Nói xong liền đóng cửa lại, chạy vụt về phía giường, lấy ống thuốc từ trong ngăn tủ: “Hệ thống, cái này dùng thế nào vậy?”

Cậu lật đi lật lại ống tiêm trong tay, nhưng không thấy đầu kim ở vị trí cần tiêm.

[Mở nắp ra.] Hệ thống đáp: [Uống trực tiếp.]

Omega đứng ngoài vẫn đang đợi, Mộc Liên làm theo hướng dẫn của hệ thống, tìm thấy lớp niêm phong, một hơi uống sạch chất lỏng trong suốt ấy.

Vị ngọt ngào, mát lạnh như nước đường.

Cậu liếʍ môi, hơi ngạc nhiên.

[Chờ mười giây.] 9108 nhắc: [Ngửi thử xem có mùi gì.]

Mộc Liên đưa mũi lại gần ống tiêm đã rỗng, cẩn thận ngửi thử: “Mùi cam.”

Hệ thống: [...]

Nó im lặng hai giây, Mộc Liên tưởng mình làm sai điều gì, liền dè dặt nói: “...Hay là mùi quýt?”

[Không phải.] Hệ thống đáp: [Ngửi chính cậu ấy.]

Có lẽ lo Mộc Liên lại làm ra trò gì kỳ quặc, lần này hệ thống nói rất cụ thể: [Ngửi thử cánh tay của cậu, xem pheromone có xuất hiện không.]

[Vì thuốc có mùi cam, nên pheromone trên người cậu cũng nên là mùi cam.] 9108 nhìn thời gian: [Có thể ngửi rồi.]

“Ừ ừ.” Mộc Liên gật đầu, giơ cánh tay lên, đưa mũi ngửi thật kỹ.

“Hệ thống!” Cậu đột nhiên kêu lên thất thanh, hoảng loạn gọi: “Hình như mùi của tôi có gì đó không đúng.”

9108 bị giọng cậu làm cho căng thẳng theo: [Không đúng chỗ nào?]

“Không phải mùi cam.” Mộc Liên lại cúi đầu ngửi kỹ cánh tay: “Là... mùi hoa.”

Lo mình ngửi nhầm, cậu đổi sang tay kia, lần này chắc chắn gật đầu: “Là mùi hoa sen! Ngọt ngào lắm!”

Hệ thống: [...]