Nhưng nhân viên phục vụ dường như không để ý, tươi cười chào đón, không chỉ kéo ghế, rót trà cho cô mà khi gọi món còn cúi người, nghiêng đầu nhìn cô, nhẹ nhàng hỏi cô có kiêng món gì không.
Chung Lê lật từng trang thực đơn, khi thấy một phần cơm chiên có giá 78 tệ, một phần trứng cá muối có giá hàng nghìn tệ, cô lặng lẽ gấp thực đơn lại đưa cho anh: "Anh tự gọi đi, tôi không biết."
Trong lòng thầm niệm "Amen", người Bắc Kinh đều tiêu tiền như rác thế sao?
Thực ra đến giờ cô vẫn không hiểu rõ, tại sao anh lại mời cô ăn cơm.
Thế giới của người trưởng thành thực ra rất đơn giản.
Mời người khác ăn cơm, không ngoài mấy trường hợp – bạn bè liên lạc tình cảm, hoặc có việc nhờ vả đối phương trong công việc, sự nghiệp.
Người như anh, làm sao có thể nhờ vả cô?
Vậy thì chỉ có một lý do khác.
Nhưng suy đoán này thực sự có phần hoang đường.
Chung Lê bất giác nhìn anh.
Trời trở lạnh, bên trong chiếc áo khoác anh cởi ra chỉ mặc một chiếc áo len cổ lọ màu đen, lộ rõ đường nét cơ bắp phần thân trên.
Bờ vai rất rộng, sống mũi cao và thẳng, đôi môi mỏng và đỏ... Khi cúi đầu uống trà, bàn tay thon dài của anh đặt trên tách trà, yết hầu chuyển động nhịp nhàng.
Chung Lê vội vàng thu ánh mắt lại, không hiểu sao cảm thấy mặt rất nóng.
Không biết có phải do hơi ấm trong phòng này quá cao hay không.
"Cô là diễn viên à?" Dung Lăng đeo găng tay, chậm rãi bóc một con cua.
Việc này, người bình thường làm chắc chắn sẽ không liên quan gì đến hai chữ tao nhã.
Nhưng anh thì khác, dường như làm gì cũng rất ung dung, điềm tĩnh, tự nhiên toát lên khí chất cao sang.
Chung Lê có chút ngượng ngùng nói: "Không hẳn, chỉ là một diễn viên quần chúng thôi."
Lời này cũng không sai, cô chưa từng đóng vai chính trong bộ phim nào, ngay cả bộ phim "Hắc Bạch" duy nhất có cơ hội tham gia cũng không thành.
Cô thất vọng thở dài.
Dung Lăng ngước mắt nhìn cô, đôi khi cũng khó hiểu.
Cô dường như sống không tốt lắm, nhưng ngay cả khi chán nản nhất vẫn có một sức sống tươi mới.
Rất khó để diễn tả sức sống này.
Nói chung, rất khác với những người xung quanh anh.
Anh đã quen với cảnh xa hoa trụy lạc, phồn hoa lộng lẫy, cũng từng chứng kiến những tòa nhà cao tầng mọc lên rồi sụp đổ, thực sự rất khó có điều gì khiến anh phải dừng lại nhìn lâu hơn.
"Đã từng đóng những vai gì?" Anh lại hỏi cô.
Chung Lê cảm thấy anh đang cố tình khơi lại chuyện buồn của cô, nhỏ giọng oán trách: "... Đã nói chỉ là vai quần chúng thôi mà."
Dung Lăng lại cười nhạt nói: "Không sao, cô cứ nói cho tôi biết, tôi rất hứng thú."
Chung Lê: "..."
Người này bị làm sao vậy? Không nghe ra cô không muốn nói sao?
"Anh Dung, hình như chúng ta không thân thiết lắm."
"Cô không nói "chúng ta là một lòng" sao?" Anh khẽ nhướng mày, trong đôi mắt đen nhánh ánh lên ý cười nhàn nhạt.
Mặt Chung Lê đỏ bừng lên.
Cô thầm mắng mình trong lòng, đúng là không có tiền đồ, người ta chỉ buông một câu bông đùa mà đã khiến cô xao xuyến như vậy.
Lại không khỏi nghĩ thầm, một người đàn ông trưởng thành, sao lại có ngoại hình như vậy?!
Cuối cùng cô vẫn thỏa hiệp, không quá tình nguyện nói: "Đã từng đóng vai a hoàn của nữ chính trong một bộ phim dân quốc, còn từng đóng vai một nữ chiến sĩ trong một bộ phim kháng chiến..."
Dung Lăng im lặng lắng nghe, dường như đang nghe một báo cáo quan trọng trong cuộc họp, rất say sưa.
Con cua trong tay anh đã bóc xong, thịt cua được tách rất sạch sẽ, đựng trong một chiếc đĩa nhỏ.
Chung Lê nhìn thêm hai lần, giả vờ uống một ngụm nước, lặng lẽ dùng thân cốc che đi chiếc càng cua mình đã cắn nát bét.
Ăn cua cũng cầu kỳ như vậy sao? Anh làm như vậy khiến cô trông thật tùy tiện.
Ai ngờ anh lại đẩy đĩa thịt cua đầy về phía cô.
Chung Lê lúc này mới biết, đây là anh tách cho cô.
Cô vừa mừng vừa lo, có chút ngại ngùng, nghĩ ngợi một lát, lại dùng thìa nhỏ chia hơn nửa cho anh, đẩy lại: "Cùng ăn đi."
Dung Lăng hơi khựng lại, ánh mắt dừng trên khuôn mặt chân thành của cô, không hiểu sao lại bật cười.
"Không ai nói cô rất thú vị sao?"
Chung Lê không ngờ anh lại nói như vậy, không phải chưa từng gặp những công tử bắt chuyện với cô, ánh mắt của họ không giấu được ý đồ.
Nhưng anh trông không giống kiểu công tử ăn chơi trác táng.
Đây dường như cũng chỉ là một câu khen xã giao mà thôi.
Chung Lê trong lòng thấp thỏm, có chút không chắc chắn về ý của anh, đồ ăn ngon đến mấy cũng trở nên nhạt nhẽo.
Bữa cơm này họ ăn gần hai tiếng đồng hồ.
Trước đây, Chung Lê có nghĩ cũng không dám nghĩ tới.
Thế nhưng bữa cơm này ăn rất chậm rãi, lại không hề có cảm giác thời gian trôi qua.
Khung cảnh yên tĩnh, món ăn ngon... Cô liếc nhìn anh.
Ừm, đúng là "tú sắc khả xan" (ý chỉ người đẹp có thể thay cơm).
Anh ấy thật sự rất đẹp trai, đẹp hơn cả những ngôi sao trong giới.